Thang Nhị Viên đi tới cửa thì gặp được một nam nhân đeo kính râm, khuôn mặt xuất chúng, thân hình cao ráo.
Hai người đồng thời dừng chân, nam nhân kia nhìn thấy khuôn mặt có chút giống Thang Tam Viên của Thang Nhị Viên, ngập ngừng nói: "Anh là..."
"Tôi là anh trai của Tam Viên, Thang Nhị Viên." Thang Nhị Viên hướng hắn gật đầu một cái, Thang Nhị Viên đã nhìn thấy hắn qua TV, là Cố Ngạn.
Cố Ngạn tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, còn nghiêm túc giới thiệu: "Xin chào, tôi là Cố Ngạn."
Thang Nhị Viên hướng hắn nở nụ cười: "Cậu tới tham ban Tam Viên sao?"
Cố Ngạn gật đầu, khi nhắc đến Thang Tam Viên ánh mắt rõ ràng nhu hòa đi một chút: "Ừm, hôm nay đúng lúc có thời gian, anh ấy có ở bên trong không?
"Có, cậu đi vào liền có thể nhìn thấy em ấy." Thang Nhị Viên thấy trong mắt hắn đều là ý cười dịu dàng, rõ ràng có tình cảm với Thang Tam Viên, căn bản không phải là không quan tâm như lời Thang Tam Viên nói.
Thang Nhị Viên chớp mắt, cậu cảm thấy được Thang Tam Viên hẳn là cũng là thích Cố Ngạn, cho nên quyết định trợ giúp Thang Tam Viên một tay.
Cậu dừng một chút, cố ý nói không rõ ràng: "Vừa mới quay xong cảnh thân mật, hiện tại đang nghỉ ngơi bên trong."
Sắc mặt Cố Ngạn rõ ràng trầm xuống: "Cảnh thân mật?"
Thang Nhị Viên gật đầu: "Đúng, trong bộ phim điện ảnh này có cảnh thân mật của hai diễn viên, bố trí trên giường bên trong còn chưa có tháo ra đâu."
Cậu cũng không nói dối, chỉ là không nói chuyện thế thân thôi.
Ánh mắt Cố Ngạn trở nên nghiêm túc, mím môi gật đầu với Thang Nhị Viên, giọng nói có chút lạnh lẽo: "Vậy tôi đi vào trước."
Lê Xán đuổi theo ra thì thấy Cố Ngạn như một cơn gió lướt nhanh qua người Thang Nhị Viên, không khỏi khẽ nhíu mày, hỏi: "Ai vậy?"
Thang Nhị Viên nhìn thấy bóng dáng của Cố Ngạn thì tươi cười suиɠ sướиɠ: "Chồng tương lai của bé Ba!"
Lê Xán lại nhìn qua phương hướng của Cố Ngạn, sau đó mới cười nói: "Tôi đưa cậu về."
Thang Nhị Viên nghe vậy nhướng mày: "Cậu không cần ở đây với Lí Tâm Nhiên?"
"Cậu như vậy tự mình trở về sẽ không an toàn."
"Tôi thì làm sao?"
Lê Xán nhìn thấy khóe mắt còn phiếm hồng của cậu, suy nghĩ rồi nói: "...Phong tình vạn chủng?"
Thang Nhị Viên không nhịn được mà đá anh một cái.
...
Lê Xán không có trực tiếp đưa Thang Nhị Viên về nhà, mà điều khiển xe rẽ trái rẽ phải, hướng khách sạn nơi hai người từng đi.
Sau khi Thang Nhị Viên nhìn thấy rõ tuyến đường, hai má hơi ửng đỏ: "Không phải nói đưa tôi về nhà sao?"
"Trước tiên đưa cậu đi ăn kem hoa anh đào, không phải cậu muốn ăn hay sao?" Lê Xán một bên đánh tay lái một bên nói, khóe mắt lướt qua hai má ửng đỏ của cậu, nháy mắt hiểu được, không khỏi nở một nụ cười xấu xa: "Cậu nghĩ cái gì đó?"
Thang Nhị Viên mất tự nhiên ngoảnh mặt đi: "Không nghĩ gì."
Phía trước đúng lúc có đèn đỏ, Lê Xán không trêu chọc cậu nữa, mà nghiêm túc nhìn đường.
Cửa hàng kem cách đó không xa, Lê Xán lái xe ổn định nhanh chóng, rất nhanh đã tới nơi.
Sau khi xuống xe, hai người sóng vai đi vào quán kem, phong cách trang trí của quán rất tươi mát, có đầy đủ nhiều loại kem phong phú, chỉ có kem hoa anh đào là món chính của mùa mới nên có nhiều người mua, xếp hàng dài, Lê Xán kêu Thang Nhị Viên tìm chỗ đợi, còn anh thì vào xếp hàng.
Thang Nhị Viên tìm một vị trí bên cửa sổ ngồi xuống, chung quanh đều là học sinh các trường cao trung gần đó, hiện tại là vừa mới tan học nên đều đi vào mua kem, trong tay bọn họ là đủ loại kiểu kem, Thang Nhị Viên không khỏi nuốt nuốt nước miếng, vội vàng nhìn phía trước Lê Xán còn có năm người, xem ra phải một lát nữa mới đến phiên anh.
Thang Nhị Viên đành phải thu hồi ánh mắt, vị trí cậu ngồi vừa nhấc đầu có thể nhìn thấy khách sạn mà trước kia cậu cùng Lê Xán thường đi, cậu nhìn chằm chằm vào cái tầng cao nhất quen thuộc, sau đó tai đỏ lên, dời tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn.
Trong cửa hàng có tiếng nhạc du dương vui vẻ, bộ dáng Thang Nhị Viên non nớt, ngồi trong một đám học sinh cao trung, trông không có vẻ gì là khác biệt, nghe thấy tiếng ồn ào của những học sinh xung quanh, cậu không khỏi ngâm nga một đoạn nhạc, tựa như trở về thời học sinh.
Một lát sau, Lê Xán rốt cục mang theo hai cây kem hoa đào trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thang Nhị Viên ngẩng lên nhìn chằm chằm cây kem trong tay anh, Lê Xán không nhịn được cười một chút, đưa một cây kem trong tay của mình cho Thang Nhị Viên.
Giống như cái tên của nó, cây kem có tạo hình là những bông hoa anh đào màu hồng, ai thấy cũng thích, Thang Nhị Viên cầm trên tay, nhìn rồi nóng lòng muốn cắn một miếng, hương vị kem ngọt ngào ngon miệng, ăn ngon giống như trong lời đồn, Thang Nhị Viên không khỏi ăn liên tiếp mấy miếng.
Lê Xán cười, ngồi xuống bên cạnh cậu, chính mình cũng nếm một miếng kem: "Ăn ngon không?"
Thang Nhị Viên liên tục gật đầu, cái lưỡi nhỏ hồng hào nhẹ nhàng liếm kem, giống như một con mèo nhỏ vậy.
Lê Xán thấy mà thèm, nếu như trước đây thì đã sớm kéo người đến khách sạn đối diện, bây giờ chỉ có thể cắn que kem để hạ nhiệt, để cho hơi nóng trong người tiêu tán.
Thang Nhị Viên ăn kem ngon miệng, tâm tình tốt hơn, câu được câu không nói chuyện phiếm với Lê Xán, cả hai hiếm thấy thoải mái như vậy.
Lê Xán nhìn học sinh cao trung chung quanh, cong môi: "Cậu nói hai chúng ta có giống học sinh cao trung hay không?"
Thang Nhị Viên ghét bỏ nhìn anh một cái: "Cậu không giống, tôi giống."
Lê Xán cười thật tươi: "Rõ ràng hai chúng ta cùng tuổi."
"Bộ dáng của cậu già hơn." Thang Nhị Viên nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lê Xán, nói trái với lương tâm.
Lê Xán nở nụ cười, cắn hai miếng đã ăn xong kem trên tay, kem được làm rất đẹp và tinh xảo, tuy nhiên số lượng lại rất ít.
Anh đem bao bì kem ném vào thùng rác, cười xấu xa đè thấp thanh âm: "Học sinh cao trung kỳ thật cũng không tốt, muốn thuê phòng cũng không thuê được."(*)
(*) ý chỉ thuê phòng khách sạn.
Căn cứ theo quy định của tinh tế, vị thành niên chưa đủ mười tám tuổi thì không thể thuê phòng.
Nhắc tới thuê phòng, Thang Nhị Viên nghĩ đến khách sạn đối diện, những cảnh tượng thân mật trước đây, không biết vì sao lúc trước thuê phòng, cậu không thấy xấu hổ, nhưng bây giờ nghĩ đến lại có chút ngượng ngùng, hai má cậu đỏ lên, sặc một chút, không nhịn được che miệng ho.
Lê Xán vội vàng vỗ lưng cậu, đi tới quầy lấy một chén nước cho cậu.
Thang Nhị Viên uống một ngụm nước nhỏ, cuối cùng cũng không còn ho nữa, mới xua tay bảo Lê Xán không cần tiếp tục vỗ, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Chu Trạch mở