Khi Thang Nhị Viên tỉnh lại, trên mặt đã bị điện thoại hằn thành một vệt đỏ, cậu đưa tay lên xoa xoa, sau đó bỏ qua.
Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào trong phòng, cậu ngồi dậy từ trong chăn, uể oải duỗi người, sau đó cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn địa chỉ hôm qua Lê Xán gửi cho cậu, sau đó đem địa chỉ gửi cho Chu Trạch, hẹn ba mẹ Chu Trạch ăn cơm chiều ở đó, dù sao thì nơi mà Lê Xán giới thiệu nhất định không tệ.
Sau khi Thang Nhị Viên rửa mặt xong, vết đỏ trên mặt đã mờ đi, cậu hài lòng vỗ nhẹ lên mặt, soi gương nở nụ cười.
Cậu ra ngoài, Chu Trạch đã nhắn lại: "Đã nhận được, chào buổi sáng"
Thang Nhị Viên cảm thấy có chút nhàm chán, đáp lại một câu "Buổi trưa gặp" rồi ném điện thoại ra một bên.
Cậu ở trong phòng làm việc suốt một buổi sáng, liên tục vẽ bản thảo thiết kế, cậu học chuyên ngành thiết kế ở đại học, vừa tốt nghiệp liền tự mình mở một gian phòng làm việc, ngày thường có chút tự do, có linh cảm liền vẽ một chút, không có linh cảm thì đi chơi đây đó tìm kiếm linh cảm, ngược lại thích hợp với tính cách không thích bị trói buôc của cậu.
Mẹ của Lê Xán điều hành một công ty thời trang. Thang Nhị Viên đã cùng hợp tác với công ty của bà mấy lần, cho nên rất quen thuộc đối với địa điểm công ty của bà, những nhà hàng gần đó cũng không xa lạ gì, chỉ là nhà hàng Lê Xán nói đến cậu chưa từng đi, có thể là mới mở gần đây.
Đến trưa, cậu cuối cùng cũng bỏ bút xuống, đi đến phòng quần áo tìm một cái áo khoác nhìn chỉnh tề hơn một chút rồi lên đường.
Lúc cậu đi xuống tầng, vô thức nhìn chằm chằm vào ngón chân mình, bước đi rất vững vàng, không thấy có chút kích động, thậm chí còn không vui bằng lúc hẹn Lê Xán đi khách sạn.
Cậu tỉ mỉ cảm nhận một chút, có thể nói trong lòng có mười phần bình tĩnh, không có thấp thỏm, không có khẩn trương, dường như thời điểm hoa hồng đỏ cầu hôn, cậu không kích động như trong tưởng tượng, thấy ba mẹ hoa hồng đỏ, cậu cũng không kích động như trong tưởng tượng, như vậy không phải là nếu về sau ngay cả khi thật sự cùng kết hôn với hoa hồng đỏ, cậu cũng không kích động như trong tưởng tượng?
Thang Nhị Viên vừa đi vừa nghĩ, thoáng chốc đã đến bãi đỗ xe, cậu rút lại suy nghĩ, lái xe đến địa điểm đã chỉ định theo hướng dẫn, cậu đến sớm hơn so với thời gian giao hẹn, dù sao đối phương là người lớn tuổi, cậu là người nhỏ tuổi thì lẽ ra nên đến sớm.
Tiệm này giống như Lê Xán đã nói, trang trí theo phong cách hoài cổ, lịch sự và trang nhã. Cảnh cây cầu nhỏ và dòng nước chảy hết sức chân thực làm người ta cảm thấy vui mắt, trong phòng tràn ngập hương thơm thanh nhẹ của trà, đúng là loại hình người lớn sẽ thích.
"Cho tôi một vị trí yên tĩnh một chút."
Nhân viên phục vụ nói: "Rất xin lỗi thưa ngài, ở đây chúng tôi theo chế độ hội viên, chỉ có hội viên mới có thể đến ăn cơm."
"Làm thế nào để đăng ký thành viên?" Thang Nhị Viên nhíu mày.
"Thưa ngài, các thành viên trong cửa hàng của chúng tôi phải được giới thiệu bởi khách quen, tự ngài không thể đăng kí."
Thang Nhị Viên nhíu mày, trong lòng nói một tiếng rắc rối, sớm biết đã không tới nơi này, bây giờ sắp tới thời gian hẹn, đổi chỗ rất không tiện.
Cậu cầm điện thoại lên, muốn gọi điện thoại cho Lê Xán, điện thoại còn chưa bấm, một quản đốc(*) đã vội vàng đi tới, nhìn về phía Thang Nhị Viên, cười hỏi: "Ngài là Thang tiên sinh sao?"
(*) Quản đốc: Quản đốc hay còn được gọi là "Manager" – những người đứng đầu quản lý toàn bộ đội ngũ nhân sự, công việc trong một bộ phận sản xuất nào đó, điều hành quá trình thực hiện của các bộ phận theo yêu cầu của doanh nghiệp.
Thang Nhị Viên gật đầu: "Ông biết tôi?"
Quản đốc mỉm cười ân cần: "Đương nhiên tôi không có cơ hội biết ngài, là Lê tổng nói gần đây ngài sẽ tới ăn cơm, ngài ấy bảo chúng tôi tiếp đãi thật tốt, còn nói chi phí ngài tiêu đều tính vào tài khoản của ngài ấy."
Thang Nhị Viên cất điện thoại đi, dường như Lê Xán đã đánh tiếng trước, cậu hơi nghi ngờ một chút hỏi: "Làm sao ông nhận ra tôi là người cậu ta nói?"
"Lê tổng cho tôi một tấm ảnh."
"Ảnh chụp?" Thang Nhị Viên cũng không nhớ Lê Xán có hình của cậu, không khỏi có chút hiếu kỳ: "Là ảnh nào vậy?"
Quản đốc mở trí não, sau đó tìm một tấm hình, đưa cho Thang Nhị Viên: "Đây là bức ảnh do Lê tổng gửi cho tôi."
Trong tấm ảnh Thang Nhị Viên mặc áo choàng tắm, cầm trong tay một chén rượu đỏ, đứng tại cửa sổ sát đất ở khách sạn, nhìn cảnh mưa bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt trắng nõn, bờ môi đỏ mọng, vẻ mặt nhìn qua có chút lười biếng, hẳn là "sau khi làm" của một lần nào đó, Lê Xán chụp lén .
Thang Nhị Viên nhìn bối cảnh khách sạn quen thuộc, khuôn mặt mất tự nhiên đỏ một chút, cậu đưa bức ảnh truyền vào trí não của mình, đồng thời xóa ảnh trong trí não quản đốc trước khi trả lại
"Lê Xán nói cho ông lúc nào?"
Động tác của anh rất nhanh, tối hôm qua mới hỏi anh nhà hàng nào tốt, hôm nay đã hẹn trước rồi.
"Chính là vừa nãy." Quản đốc hơi kinh ngạc nhìn Thang Nhị Viên một chút, sau đó cười nói: "Lê tổng đang dùng cơm bên trong, tôi còn tưởng rằng hai người hẹn gặp mặt."
Thang Nhị Viên hơi kinh ngạc: "Cậu ta ở đây?"
Quản đốc chỉ một hướng trong nhà hàng: "Lê tổng đang dùng cơm cùng mẹ mình ở chỗ này."
Thang Nhị Viên thuận theo phương hướng ông ta chỉ nhìn sang, nơi đó bị che chắn bởi một bức tường sinh thái, Thang Nhị Viên đi hai bước sang bên cạnh, mới nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Lê Xán đưa lưng về phía cậu, bên cạnh có một người ngồi, Thang Nhị Viên không nhìn thấy khuôn mặt người kia, mẹ Lê ngồi đối diện Lê Xán, Thang Nhị Viên nhìn sang, vừa vặn đối mặt với ánh mắt mẹ Lê.
Mẹ Lê nhìn thấy Thang Nhị Viên thì hai mắt sáng lên, nhiệt tình ra hiệu, ban đầu Lê Xán là người đã giới thiệu Thang Nhị Viên cho bà, Lê Xán nói rằng anh có một người bạn rất tài giỏi và có thể hợp tác, lúc đầu bà cho rằng con trai muốn giúp bạn bè mới nói như vậy, dù sao đối phương cũng chỉ là một đứa trẻ mới tốt nghiệp, bà cũng không hi vọng quá lớn, kết quả không nghĩ tới Thang Nhị Viên thực sự có tài thiết kế, mỗi lần thiết kế đều khiến bà rất hài lòng.
Bà không thể không thừa nhận, hợp tác với Thang Nhị Viên là một việc đặc biệt vui vẻ, bà vốn mở công ty thiết kế, từ góc độ chuyên môn đương nhiên vô cùng hưởng thức tài hoa của Thang Nhị Viên, về sau khi ở chung, bà phát hiện tính cách Thang Nhị Viên rất dễ chịu, cùng tính tình nóng nảy của bà rất hòa hợp, thì không nhịn được càng ngày càng thích đứa bé này.
Thang Nhị Viên cũng rất thích mẹ Lê, mỉm cười với bà từ xa, sau đó dặn dò quản đốc: "Giúp tôi tìm một vị trí, yên tĩnh một chút, tổng cộng bốn người. Về phần món ăn, anh cứ chọn món đặc trưng của nhà hàng là được rồi, nếu như không đủ thì chờ người đến đông đủ tôi sẽ gọi thêm, chi phí một mình tôi sẽ chịu, không cần thu tiền Lê tổng."
"Được, mời Viên tiên sinh đi vào bên trong, tôi sẽ thu xếp." Quản đốc cười nói, nhỏ giọng đáp lại.
Thang Nhị Viên gật đầu đi tới bàn của Lê Xán, lúc cậu đến thì vừa lúc nhìn thấy mặt của người bên cạnh anh.
Thang Nhị Viên dừng lại bước chân, người bên cạnh Lê Xán là Lí Tâm Nhiên.
. . . . . . Lê Xán cùng Lí Tâm Nhiên cũng ở đây để gặp phụ huynh?
Vẻ mặt