Sau khi ăn xong cơm tối, Lục Thang Thang xem phim hoạt hình một lát, sau đó lên giường ngủ, còn ngoan ngoãn gửi một nụ hôn chúc ngủ ngon tới Thang Nhất Viên và Lục Thành.
Lục Thành hôn lên trán con trai nhỏ của mình, tình thương ba con dâng lên nồng đậm trong lòng anh, trong nháy mắt anh cảm nhận được vui sướng của "Lần đầu được làm ba"
Anh có chút xúc động ôm lấy con trai, đích thân đưa con trở về phòng, cầm một cuốn sách cũ và kể cho con trai nghe một câu chuyện cổ tích.
Trong tưởng tượng của Lục Thành, chắc hẳn hình ảnh này sẽ rất ấm áp, tuy Lục Thang Thang nghe xong mấy câu chuyện trẻ con này, ánh mắt lộ ra một chút bất lực, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Lục Thành muốn bày tỏ tình thương ba con.
Lục Thang Thang chớp mắt nhìn ánh mắt ba lớn đang tràn ngập tình yêu thương, quyết định trong lòng sẽ không đả kích sự tích cực này của ba lớn, sẽ không nói rằng mấy câu chuyện trẻ con cũ rích này bé đã thuộc lòng lâu lắm rồi, nhưng dù sao baba đã nói ba lớn hiện tại đang có bệnh, thời điểm ba lớn có ngu ngốc thì cũng phải bao dung.
Lục Thành không nhận ra rằng con trai mình đang nhìn mình với ánh mắt đầy bao dung, kể xong câu chuyện thì vừa lòng dỗ con ngủ, trước khi đi còn đắp chăn sau đó mới lưu luyến đóng cửa phòng.
Sau khi tắm rửa xong trong phòng tắm ở tầng một, Lục Thành cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu bước lên tầng hai, anh cùng Thang Nhất Viên ở chung một phòng, tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng từ lúc theo vào biệu thự, anh đã rất tò mò với căn phòng này.
Theo suy đoán của anh, nơi này nhất định sẽ chứa nhiều bằng chứng về việc bất hòa giữa anh và Thang Nhất Viên, ví dụ như gối đầu cách xa, đệm chăn cũng tách biệt, trong phòng thì lạnh lẽo.
Nhưng lúc Lục Thành đi vào lại phát hiện rằng căn phòng hoàn toàn khác xa với sự lãnh lẽo mà anh tưởng tượng, ngược lại khắp nơi đều lộ ra sự ấm áp, gối đầu đặt song song với nhau, một cái giường đôi vừa to vừa mềm mại, ánh đèn sáng dịu nhẹ, đồ trang trí đáng yêu, hai cái cốc đặt cạnh nhau, làm cho người ta nhìn vào đã cảm thấy ấm áp, Lục Thành vừa đi vào thì cảm nhận được một cảm giác quen thuộc sâu sắc.
Bên trên ngăn tủ cạnh giường có một tấm ảnh, hình như là ảnh chụp kết hôn của anh và Thang Nhất Viên, hình ảnh hai người đều tươi cười, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, anh nở nụ cười đầy ngốc nghếch, như thể việc lấy được Thang Nhất Viên là chuyện vui vẻ nhất trên đời vậy, anh không khỏi cảm thấy có chút chán ghét chính mình trong bức ảnh, tầm mắt nhìn sang phía Thang Nhất Viên đang được anh ôm trong lòng.
Thang Nhất Viên mặc một bộ lễ phục màu trắng, thắt lưng mảnh mai, không nhìn ra là đang có đứa nhỏ, khóe miệng cậu hơi cong, hai cái lúm đồng tiền trên má thấp thoáng, môi hồng răng trắng, một bộ dáng dịu hiền ngoan ngoãn, dường như có chút ngại ngùng.
Hai mắt Lục Thành nhìn thẳng, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc rằng bản thân lại quên chuyện giữa mình và Thang Nhất Viên, lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ anh cảm thấy có chút vội vã muốn tìm về kí ức lúc trước của mình.
Anh nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc rồi mới dừng lại, nhìn về Thang Nhất Viên hiện tại.
Ôi, dáng vẻ đáng yêu của Thang Nhất Viên trong ảnh chụp đều là giả, đối thủ một mất một còn đối nghịch với anh khắp nơi mới là sự thật.
Thang Nhất Viên nằm dài ra giữa giường, trên tay cầm một cuốn sách kinh tế, say sưa đọc sách , đôi chân trắng nõn thỉnh thoảng lại đu đưa trông rất ung dung dễ chịu.
Cậu mặc quần áo ở nhà, rất tùy ý và thoải mái, bởi vì là mùa hè, hai tay trắng nõn lộ ra, cổ áo nghiêng sang một bên, bả vai trơn nhãn mượt mà, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn
Lục Thành bất giác nuốt nước miếng, hỏi: "......Đêm nay cậu ngủ ở đây?"
Thang Nhất Viên rời ánh mắt khỏi trang sách, ánh mắt xinh đẹp nhìn anh một cách thản nhiên, tỏ như lười trả lời, cậu buông sách trong tay xuống, lấy bookmark kẹp vào giữa trang sau đó để lên đầu giường, đi dép lê bước vào phòng tắm tắm rửa.
Lục Thành nghe thấy tiếng nước từ trong phòng tắm truyền đến, tim đập nhanh, anh đưa tay lên che trước ngực, vành tai đỏ lên, tức giận thì thào: "Chắc chắn cậu ta đang muốn dụ dỗ tôi!"
Lục Thành nhìn chiếc giường đôi lớn, tưởng tượng việc anh và Thang Nhất Viên đã xảy ra những cái gì trên giường, trong phút chốc trái tim nhảy dữ dội, trong một lúc đầu óc đều là hình ảnh da thịt trắng nõn vừa lộ ra của Thang Nhất Viên.
Anh trở lại bình thường, lắc lắc đầu, muốn đem hình ảnh tưởng tượng trong ý nghĩ kia biến mất.
Anh là một Alpha kiên định, nhất định không khinh địch để bị đối thủ một mất một còn hấp dẫn!
Lục Thành mím môi quyết định phải đặt một ranh giới , đêm nay, anh tuyệt đối không chạm vào một sợi tóc của đối thủ, cũng tuyệt đối không để đối phương chạm vào ngón tay của mình.
Anh đứng ở cạnh giường nhìn nhìn, theo trí nhớ đến tủ, lấy trong đó ra một chiếc chăn bông, gấp gọn gàng thành một dải dài rồi đặt vào giữa chiếc giường đôi.
Nhìn thành quả lao động của mình, Lục Thành rất hài lòng, vỗ tay nhẹ nhõm, thoải mái ngồi xuống giường, bản thân vô cùng tự tin sẽ không bao giờ bị đối phương dụ dỗ.
Anh chán nản liếc nhìn cuốn sách Thang Nhất Viên vừa đọc, quay đầu lại, Thang Nhất Viên đã tắm rửa xong, thay đồ ngủ rồi bước ra khỏi phòng treo đồ.
Ánh mắt Lục Thành không cảm xúc, dịch đến trên người Thang Nhất Viên, trong lòng chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn sẽ không bị đối phương hấp dẫn...."Xoảng"
Lục Thành bất động nhìn Thang Nhất Viên, bất giác nuốt nước miếng.
Đây thật sự là một thử thách lớn dành cho Alpha!
Thang Nhất Viên mặc bộ áo ngủ màu đỏ tươi, thắt lưng lỏng lẻo quanh eo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt ẩm ướt sáng trong, trên tóc còn mang theo hơi nước, tơ lụa đỏ tươi trên người dính sát vào da thịt trắng nõn mềm mại, xúc cảm khi sờ vào nhất định rất tuyệt....
Thang Nhất Viên cảm nhận được tầm mắt nóng rực của Lục Thành, trên má ửng hồng ngượng ngùng, cậu có chút không được tự