Sắc trời dần tối, nhiệm vụ trò chơi hôm nay đã kết thúc, nhưng việc ghi hình trực tiếp vẫn còn tiếp tục.
Ngoại trừ Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên, những người khác ủ rũ đi vào phòng, chỉ cần vừa nghĩ tới chờ đợi trong phòng bọn họ là hộp cơm nhạt nhẽo vô vị cùng bánh mì khô khốc đã không có chút động lực nào, ngay cả bước chân đều nặng nề hơn nhiều.
Trong lúc đó, Cố Ngạn và Thang Tam Viên theo yêu cầu của tổ chương trình, đi thay bộ quần áo chỉnh tề hơn, hai bộ quần áo đều là tổ chương trình chuẩn bị.
Cố Ngạn mặc một bộ âu phục thời thượng, trên mắt mang một cặp kính gọng vàng, nổi bật lên cái dáng thon dài thẳng tắp của anh, trong sự cao quý lại mang theo đôi phần tà mị quyến rũ, khóe miệng khẽ nhếch dường như mang sự hấp dẫn trí mạng.
Thang Tam Viên mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, gương mặt trơn bóng trắng nõn, đôi mắt như hai viên trân châu đen tỏa sáng lấp lánh, hai má tròn tròn phúng phính, lộ ra dáng vẻ sạch sẽ mang theo chút ngây thơ, thêm mấy phần đáng yêu.
Đám fan hâm mộ nhìn thấy trang phục của hai người bọn họ, không nhịn được càn quét khu bình luận:
[A!!!!! Tui không quan tâm ! Cơm của CP tui là ngon nhất, không chấp nhận phản bác!]
[Đây là hình ảnh thần tiên gì vậy, ai cũng đừng cản tui, tui muốn bắt đầu chụp màn hình điên cuồng.]
[Quả nhiên tiên tử sẽ chỉ yêu đương cùng tiên tử, chua quá, ông trời cho một anh đẹp trai rơi xuống chỗ tui đi, có một nửa đẹp trai của hai người bọn họ là được!]
[Thật ghen tị hai người bọn họ có thể dưỡng mắt cho nhau, hai người bọn họ dù có già, thị lực nhất định cũng sẽ không kém đi.]
(*) ý là được ngắm trai đẹp mỗi ngày :>
[Cái giá trị nhan sắc này! Lúc này không liếm, còn chờ đến khi nào!]
[Mama hỏi tui vì sao quỳ gối trước màn hình, tui nói tui bị thần tượng mê hoặc.]
[Làm sao bây giờ, tui đã không khỏi bắt đầu mong đợi hôn lễ của hai người bọn họ, ai mau đánh thức tui đi, nếu bọn họ thật sự kết hôn, cũng không biết đến lúc đó người bình thường chúng ta có cơ hội được nhìn thấy thần nhan hay không.]
....
Cố Ngạn và Thang Tam Viên hoàn toàn không biết về sự nhộn nhịp vui vẻ trên khu bình luận, hai người bọn họ giống như không thể dời mắt, đều thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt đối phương.
Bọn họ quen thuộc cười một cái, ngồi xuống chiếc bàn trên bãi cỏ, nhân viên chung quanh còn đang bận rộn làm việc, hoàn thành việc sắp xếp cảnh.
Nhạc Lạc Phong chạy lon ton từ trong biệt thự ra, ngồi xổm ở bên cạnh bàn, không nói một lời, chỉ là nhìn Cố Ngạn và Thang Tam Viên bằng ánh mắt đáng thương, lại ngó ngó mấy đĩa hải sản muôn hình vạn trạng trên bàn, khát vọng trong mắt không cần nói cũng biết.
Thang Tam Viên sờ đầu của hắn, hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Nhạc Lạc Phong cười toét miệng, ánh mắt của hắn dạo một vòng trên bàn, không dám chọn cái gì quá tốt, chỉ đưa tay chỉ vào một đĩa cá trên bàn.
Thang Tam Viên cười: "Cầm lấy mà ăn đi."
Nhạc Lạc Phong cảm động đến muốn rớt nước mắt, nếu như hắn có cái đuôi, nhất định đã bắt đầu đung đưa, có sự cưng chiều từ bạn đời tương lai của thần tượng, còn có fan hâm mộ thành công hơn hắn sao!
Hắn vui vẻ quay đầu nhìn thần tượng, liền thấy thần tượng đang lạnh lùng nhìn mình, trong mắt lóe lên tia khó chịu, tay cầm cái đĩa của hắn run lên bần bật, suýt chút nữa đánh rơi con cá trên đĩa xuống đất, hắn vội vàng nắm chặt đĩa để cá không rơi ra ngoài.
Khóe miệng Cố Ngạn mím thành một đường thẳng, giọng điệu hơi lạnh mở miệng, hơi không kiên nhẫn nói: "Nhanh cầm cá đi đi, còn có cái gì muốn ăn cũng lấy luôn đi, đừng tiếp tục tới đây nữa."
Hu hu hu, mặc dù biểu cảm thần tượng rất đáng sợ, nhưng lời thần tượng nói vẫn thật ấm áp, thần tượng chẳng những đồng ý cho hắn lấy cá đi, còn cho phép hắn chọn một chút đồ ăn mình thích, về phần câu nói sau cùng...Hắn chọn tự động xem nhẹ.
Nhạc Lạc Phong cảm động hết sức, vì vậy để nhớ kỹ loại cảm động này, hắn không ngần ngại lấy một đĩa sashimi cùng hai bát cháo hải sản.
Dù sao trên bàn cũng có rất nhiều hải sản, thần tượng và anh Tam Viên căn bản không thể ăn hết được, đây cũng là hắn giúp mọi người xin chút phúc lợi, hắn nghĩ như vậy, sau khi cảm ơn liền yên tâm để nhân viên công tác hỗ trợ đem đồ ăn về trong biệt thự, dù sao trong biệt thự còn có ba đồng đội thua cuộc đang chờ tin tốt của hắn.
Hắn đột nhiên thấy mình như một người mẹ cần về chăm lũ con thơ, nháy mắt cảm thấy bản thân đã đạt tới vẻ chín chắn mà người đại diện muốn hắn đạt tới.
Sau khi Nhạc Lạc Phong đi, Cố Ngạn ngẩng đầu, nhìn Thang Tam Viên, giọng điệu có chút tủi thân lên án: "Anh xoa đầu cậu ta."
Thang Tam Viên khẽ giật mình, kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Ngạn đối diện, do dự trong chốc lát, đưa tay xoa đầu Cố Ngạn: "Ngoan..."
Cố Ngạn: "..."
Thang Tam Viên thấy anh không nói lời nào, cho là anh còn đang tức giận, thế là lại đưa tay xoa đầu của anh: "Như này có được không?"
"..." Cố Ngạn không hiểu sao cảm thấy Thang Tam Viên giống như đang dỗ trẻ con vậy....Anh quyết định quên đi việc chính mình ngây thơ ăn dấm vừa rồi.
Các nhân viên làm việc cuối cùng đã bố trí xong khung cảnh, tổ chương trình không biết có phải cố ý hay không, trong chốc lát liền trang trí nơi này trở nên rất giống một thánh địa hẹn hò, nhìn qua rất lãng mạn, màn rủ màu hồng phấn, âm nhạc êm dịu du dương, xa xa là ánh tịch dương đỏ rực óng ánh, người không biết nhìn thấy còn tưởng đây là hiện trường cầu hôn chắc luôn.
Đám fan hâm mộ nhìn thấy mà nhao nhao lên trong khu bình luận:
[Oa! Tổ chương trình đúng là hiểu quá rõ luôn! Vậy mà biết fan hâm mộ chúng ta muốn nhìn cái gì, đạo diễn ngài nói đi, có phải ngài cũng vụиɠ ŧяộʍ làm fan CP Tam Cố hay không, nếu không sao ngài trang trí nơi này lãng mạn như vậy.]
[Sau khi đi công viên giải trí, chúng ta lại có thể nhìn thấy hai bảo bối lớn hẹn hò sao? Đây là chương trình thần tiên gì vậy, tui nhất định phải thổi phồng lên, tổ chương trình mấy người cứ yên tâm mà bay, số liệu đẩy top tôi gánh ngay!]
[Tui cũng rất muốn xuyên qua màn hình ăn cùng một chỗ với bọn họ mà, làm sao bây giờ, Ngạn Ngạn cùng Viên Viên đều đẹp trai như vậy mê người như vậy, thế mà trong mắt tui lại chỉ có đĩa tôm hùm to đùng kia thôi, cái gì đã khiến tôi to gan như vậy.]
[Tui lặng yên nhìn mì tôm trong tay mình một chút, lại nhìn hải sản bên trong trực tiếp...May mà mì tôm của tui là vị hải sản, không hiểu sao cảm thấy được an ủi.]
...
Nhân viên công tác bố trí khung cảnh xong liền lặng lẽ rời đi, chỉ có ống kính ghi hình trực tiếp ở bên bàn không ngừng lóe ra ánh đèn đỏ.
Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn ngồi vào bàn cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn, đáng tiếc các nhân viên làm việc mặc dù không ở nơi này, nhưng trực tiếp vẫn tiếp tục như cũ, có mấy hàng vạn người theo dõi họ nên Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên lẳng lặng ăn bữa tối, không trò chuyện nhiều.
Hai người yên tĩnh ăn trong chốc lát, Cố Ngạn liếc mắt nhìn Thang Tam Viên đang cắm đầu ăn, lại nhìn về phía ống kính ghi hình, vẻ mặt không khỏi hiện lên một tia sốt ruột, trong lòng âm thần tính toán thời gian, đơn giản đánh giá một chút, cảm thấy thời gian vừa ăn đã đủ để biên tập cho tập tiếp theo của chương trình rồi.
Anh ngẩng đầu, ngồi ngay ngắn, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi lắc ly rượu đỏ, chất lỏng đỏ thẫm lắc lư trong ly rượu, anh một tay cầm ly rượu, một tay đưa tay ra kéo cổ áo, con mắt hẹp dài hất lên nhìn về ống kính chướng mắt, đôi mắt nhỏ khẽ híp lại.
Anh dùng sức giật cà vạt xuống, tiện tay ném lên trên ống kính, che ống kín lại.
Các fan đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp bỗng chìm trong bóng tối:
[...Đột nhiên mất đi cẩu lương trước mắt, đau lòng.]
[A a a a a a Ngạn Ngạn, xin hãy thả chúng ta ra, để chúng ta nhìn hai người hẹn hò đi, mẹ già sẽ không quấy rầy hai người, chỉ cần có thể nhìn là đã ngọt đến nói không ra lời.]
[Ngạn Ngạn chỉ muốn ăn cơm cùng Viên Viên, cũng không muốn có bóng đèn, mọi người hiểu một chút.]
[Hỏi: Điều gì đã khiến tôi trở thành một cái bóng đèn khiến người chán ghét.]
[Đáp: Tình yêu đột ngột tới của thần tượng.]
...
Đạo diễn đang ngồi trên ghế đạp diễn thảnh thơi cầm chén uống trà dưỡng sinh, nhìn thấy màn hình đột nhiên tối sầm lại, ngơ ngác một chút, vội vàng đặt chén xuống, sau khi kiểm tra qua máy móc không có vấn đề gì, hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phương hướng của Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên, lại đối diện với đôi mắt đen mang theo lạnh lẽo của Cố Ngạn.
"..." Hắn im ắng giằng co cùng đôi mắt Cố Ngạn trong chốc lát, sau đó đưa tay âm thầm tắt phát sóng trực tiếp của Cố Ngạn... Hắn không có sợ, chỉ là bị Cố Ngạn nhìn có cảm giác ớn lạnh phía sau.
Dù sao nội dung ghi hình đã đủ, cho người trẻ tuổi không gian riêng đi, tuổi trẻ thật là tốt! Hắn tính toán có lẽ đi ghi hình vài chương trình yêu đương thôi.
Cố Ngạn hài lòng thu tầm mắt lại, nhìn về Thang Tam Viên phía đối diện, ý lạnh bên trong mắt thoáng chốc hóa thành từng sợi dịu dàng quấn quanh người Thang Tam Viên, anh cong khóe miệng, mở miệng nhắc nhở: "Anh Tiểu Tam, máy ghi hình trực tiếp đã tắt rồi."
Thang Tam Viên quay đầu liếc mắt nhìn ánh đèn đỏ đã biến thành đen, không khỏi thở dài một hơi, tốc độ ăn cơm chậm lại, vừa rồi nhân viên