Mới sáng sớm Hạ đại ca đã quỳ rạp trên sàn dựa vào giường kêu than.
Đây chính là hậu quả của việc thiếu ngủ, cùng việc đập đầu vào cạnh giường ngày hôm qua.
Lần này Hạ đại ca đã hoàn toàn tỉnh táo, hai mắt đỏ ngầu nhìn Trương Hách đang ngủ say trên giường.
“Ầm ầm ầm!” Bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.
“Đại ca! Đại ca! Đại ca anh đang ở đâu?”
Hạ lão đại nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc, không ngờ rằng mấy thằng đệ của mình tác phong lại nhanh nhẹn như thế, buổi tối qua mới gọi điện vậy mà sáng sớm hôm nay đã chạy tới rồi.
Đống chăn trên giường cử động nhẹ, Hạ đại ca nhanh chóng thu dọn đống bừa bộn.
Sau đó gã bình tĩnh chạy ra mở cửa.
Hạ đại ca của chúng ta chẳng giỏi giang gì, chỉ có cái sĩ diện thôi.
Đứng ngoài cửa là ba đại lão gia, đều mặc áo ba lỗ, đặt biệt có một người cao gầy, đeo trên cổ một sợi dây chuyền vàng to.
Hạ đại ca hơi nhướng mày, tát một phát vào mặt tên đó, “Cái đm bố đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Không được ăn mặc giống bố mày, lời tao nói chỉ là gió thoảng qua tai mày thôi à?”
Cường Tử nhăn mặt, mẹ nó có biết bao nhiêu thằng cũng mặc như thế, ngài có quản hết được à?
Nhìn Cường Tử cúi đầu khom lưng cởi dây chuyền vàng xuống, Hạ Quân lạnh mặt, khôi phục dáng vẻ lão đại ngày thường, “Vào đi.”
Mấy người Cường Tử vào phòng.
Vừa nhìn thấy Trương Hách đang ngồi ở đầu giường, Cường Tử liền hi hi ha ha đi đến đánh một cái vào người Trương Hách: “Trương Hách, thằng nhóc này cũng không thèm liên lạc với anh nha? Làm sao? Cùng lão đại ở bên kia chơi vui không? Bên đó có nhiều cô em xinh đẹp không?”
Trương Hách híp mắt nhìn chằm chằm vào chỗ bả vai vừa bị vỗ vào.
Lúc này Hạ đại ca đã thu dọn xong tất cả đồ ở tủ đầu giường, đi đến nói với Trương Hách: “Mày hoặc là ở tạm chỗ này, tao sẽ trả tiền phòng, mày muốn đổi sang khách sạn khác cũng được.
Nếu không thì tao cho mày một khoản tiền, chúng ta liền kết thúc ở đây.”
Cường Tử nghe được những lời ấy thì nở nụ cười, nhìn Hạ Quân: “Ái chà, em nói chứ, lão đại, anh bình thường cũng chẳng đối xử tốt như thế với thằng nhóc này nha.”
Hạ Quân đen mặt, cau mày trừng Cường Tử.
Cường Tử liền ngậm chặt miệng không tiếp tục nói nữa.
Trương Hách nghiêng đầu nhìn Hạ Quân, nhếch khóe miệng, cười hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Sắc mặt Hạ Quân khẽ biến, ho khan hai tiếng, “Này, mày trước tiên ở chỗ này đi, mày đi cùng chúng tao không tiện.”
“Nói to chút, Gia không nghe thấy.” Đôi mắt Trương Hách híp lại, nở nụ cười bất thiện nhìn Hạ Quân.
Cường Tử cùng hai anh em ngồi bên cạnh nhìn, cái này lạ nha, thằng nhóc này uống lộn thuốc rồi hả? Còn dám tự xưng Gia với đại ca?
Hạ Quân cảm thấy thật mất cmn mặt, trước mặt anh em kiểu gì cũng phải có đủ mặt mũi thể diện chứ.
Vì vậy Hạ Quân đen mặt, trầm mặc ném túi vào người Cường Tử, sau đó lưu loát đá cửa ra ngoài.
Cường Tử cầm theo túi nói với Trương Hách: “Anh nói này, nhóc em uống lộn thuốc à? Dám chống đối lão đại luôn? Cứ coi như chú mày chịu không nổi nữa đi, nhưng dù lão đại có không cho phép mày đi cùng thì cũng đừng nổi khùng lên chứ, cũng chẳng phải điều gì hay ho cả, chú mày tự đi chơi đi ha? Để anh đây giới thiệu cho chú mày một nơi thú vị, ôi chao, nơi nào mà có mấy cô em…”
“Ầm!” Cường Tử ăn một đấm, ngã lăn ra đất.
Hai tên đàn em khác trợn tròn mắt, câm nín nhìn Trương Hách.
Trương Hách này nói thế nào cũng là em trai của Trương Thừa, bình thường hắn toàn ỷ vào anh trai mình ở trong bang mượn cáo oai hùm, cũng đặc cmn sắc lắm.
Nhưng mà ông anh Cường Tử này ngày thường quan hệ cùng hắn thoạt nhìn cũng không tệ mà nhỉ…
“Cái đm mày có bị điên hay không hả?!” Cường Tử lúc phản ứng lại được liền bò lên muốn xông vào đập Trương Hách.
Lúc này Trương Hách đã mặc xong quần áo, lạnh mặt dõi theo.
Cường Tử bị y trừng như thế, ấy thế mà còn bị dọa một phen.
Ánh mắt này….
Đủ tàn cmn nhẫn!
Trương Hách cũng không để ý đến Cường Tử, đen mặt xuống giường.
Rồi dưới ánh mắt đờ đẫn đang dại ra của mấy người anh em, đi ra ngoài.
“Lão đại, bây giờ chúng ta có nên bàn cách cứu anh Thừa không?”
Cường Tử vừa lái xe vừa hỏi Hạ Quân đang ngồi phía sau.
Cậu ta hiện tại cũng không dám khiêu khích thằng nhóc Trương Hách kia nữa, nhìn tình hình hiện tại, cậu ta thực sự cảm thấy thằng nhóc Trương Hách này đã thay đổi rồi.
Ngay cả đại ca cũng cưng chiều thằng nhóc này như vậy, chẳng lẽ lúc cùng đại ca đi lánh nạn, hắn đã làm gì có ích cho đại ca sao?
Trương Hách ngồi ở phía sau dựa người vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt của Hạ Quân cũng chẳng khá hơn là bao, gã hút thuốc với vẻ mặt bình tĩnh rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nghe đến lời này của Cường Tử, gã nhếch khóe miệng nở một nụ cười, “Là ai hại bố mày hạ vị?”
“Cái này…” Nụ cười của Cường Tử có chút cứng ngắc, lúng túng đưa tay gãi gãi đầu.
Hạ Quân cười lạnh, phun ra một ngụm khói thuốc rồi như lơ đãng nhìn cậu ta trong gương chiếu hậu, “Mày cũng không thể không rõ người hại bố mày biến thành như thế này là ai phải không?”
Cường Tử vội vã lắc đầu kêu oan, “Đại ca, anh đừng nói như vậy.
May mà hai người anh em kia không có ở đây, bọn họ mà nghe thấy thì lại thương tâm.
Anh em chúng em đối với anh tuyệt đối không hai