Hôm nay, xe đi được nửa đường thì Trương Hách kêu Hạ Quân dừng lại.
Trương Hách mặt mày phơi phới mang theo Hạ Quân sắc mặt tối sầm cùng Đại Hắc một mặt vô cảm ba người đi vào cửa hàng thiết bị điện tử, không nói nhiều lời đã mua một cái TV cùng một chiếc laptop, sau đó lại tới siêu thị dạo quanh, mua một đống lớn đồ ăn.
Gân xanh trên trán Hạ Quân vẫn luôn nhúc nhích, thằng cháu này nhanh như thế đã thích ứng được với hoàn cảnh sống như hiện tại, đầu óc quá là linh hoạt, biết ăn biết chơi.
Vào lần thứ hai xuất phát, Đại Hắc trung thực liền thấy một màn như thế này.
Trương Hách ôm laptop chơi đến quên trời quên đất, vừa chơi đua xe vừa hút sữa bò, đại ca sắc mặt không thể nào kém hơn ngồi bên cạnh cầm gói snack khoai chiên đút cho Trương Hách ăn.
Mặc dù cảm thấy vô cùng quái dị nhưng việc cá nhân của đại ca không bao giờ được hỏi tùy tiện.
Nghĩ vậy, Đại Hắc lại khôi phục trạng thái ban đầu – chăm chú lái xe.
Sắc trời đen kịt lại, Trương đại gia ăn no chơi mệt rồi thì quay sang mỉm cười nhìn Hạ Quân, Hạ Quân vừa nhìn ánh mắt này, cái đm! Thằng oắt này chính là một thằng súc vật, bất kể lúc nào bất cứ nơi nào cũng đều có thể động dục được!
Hạ Quân sợ hình tượng của mình trong mắt Đại Hắc bị đánh vỡ nên đã mặt lạnh kêu Đại Hắc dừng xe, sai anh đi mua vài món đồ quanh đó.
Sau đó gã liền thấy thằng cháu Trương Hách này nhếch mép nhào lên người mình.
“Rất là thông minh nha.” Trương Hách hôn một cái lên môi Hạ Quân, Hạ Quân hít một hơi thật sâu rồi hơi dịch về phía cửa xe.
Trương Hách nhanh chóng kéo đầu gã lại, dùng cặp mắt đào hoa tràn đầy ý xuân nhìn Hạ Quân.
Trong lòng Hạ Quân cười lạnh, cháu trai à, hôm nay ông đây sẽ giải quyết triệt để thằng súc sinh là mày đi! Hạ Quân đang bị áp trên ghế dựa một tay lôi ở đâu ra một khẩu súng.
“Cộc cộc!”
Hạ Quân cấp tốc nhét lại khẩu súng sang một bên, Trương Hách nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn sang.
Có hai người đang đứng bên ngoài cửa sổ, một người mặc một chiếc áo bào màu vàng nghiễm nhiên chính là Diêu Ngân Tử, bên cạnh đó còn một người mặt mày trầm mặc đứng ở phía sau Diêu Ngân Tử.
Lúc này Hạ Quân đang bị đè dưới thân bỗng nhiên đẩy Trương Hách ra, “Cái đm! Thằng nghiệp chướng này!”
Hạ Quân mở cửa xe, chân vừa chạm đất liền xông lên phía trước nện một quyền vào bụng Trương Thừa, Trương Thừa hung hăng trừng mắt với Hạ Quân, nhưng hai tay hai chân đã bị tay đạo sĩ kia dùng dây thừng trói chặt, bất đắc dĩ không thể động đậy.
Hạ Quân cũng phát hiện ra điều đó, cười lạnh nói: “Cái lồng má! Tự tìm đường chết sao?! Cố tình xuất hiện trước mặt bố mày, là sao, cmn mày cũng không có kết quả tốt đi.
Hừ, lúc trước thật là có năng lực mà, bây giờ thì thế nào?” Một cái tát của Hạ Quân vung tới, đánh lệch cả mặt của Trương Thừa.
Trương Thừa vẫn hung hăng trừng Hạ Quân, không nói tiếng nào.
Diêu Ngân Tử bên cạnh quay đầu nhìn hai người bọn họ, y nghiêm túc nhìn về phía Hạ Quân nói: “Giữ mạng lại.”
Hạ Quân lúc này đã mất lý trí, từ đâu đó rút ra một khẩu súng ngắm ngay phía Trương Thừa mà bắn.
Nhưng Trương Thừa đã kịp ngồi xổm xuống tránh được phát đạn kia, trợn ngược mắt lên giận dữ nhìn Hạ Quân: “Mày cũng tuyệt tình quá đấy! Thiệt cho tao lúc trước lưu lại cho mày một con đường sống!”
“Đường sống?” Hạ Quân nghĩ lại tới cái thôn đó, một đòn đá mạnh vào bụng Trương Thừa, “Mày cho ông một con đường sống? Đm, Trương Thừa, mày đừng tưởng bố mày không biết mày tính làm cái gì! Mày là sợ trực tiếp bắn chết ông thì bọn dưới trướng nó không phục đúng không? Còn không phải là mày lấy tay che mắt anh em sao? Sao? Mày đưa bố đi nơi nào?!”
Trương Thừa ngậm mồm, không phát tiếng gì nữa.
Hạ Quân nhấc súng lên chĩa vào cậu ta, “Hôm nay bố phải giết mày!”
Một mảng tĩnh lặng.
Hạ Quân có chút sững sờ, mãi mới hồi phục lại tinh thần, đệt! Thời điểm mấu chốt thì lại không còn đạn!
“Đại ca!” Đại Hắc đã trở lại, trong tay xách theo một cái túi lớn, đề cao cảnh giác nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Toàn bộ lên xe.” Trương Hách nhô đầu ra ra lệnh.
Hạ Quân vốn không tính tha cho Trương Thừa thì lại bị một cái ánh mắt của Trương Hách ngăn lại.
Chết tiệt, suýt chút nữa thì quên ở đây vẫn còn hai thằng không phải là người.
Hạ Quân ra hiệu cho Đại Hắc đừng làm càn, nhấc chân đạp thằng Trương Thừa một cái rồi mặt lạnh lên xe.
Diêu Ngân Tử đi về phía Trương Thừa rồi nhấc cậu ta lên.
Trương Thừa nhìn y chằm chằm: “Bỏ tao ra! Tao không muốn về lại cái nơi quái quỷ kia!”
Diêu Ngân Tử mặt không thay đổi, nhét cậu ta vào trong xe, “Không được.”
“Cái đệt mẹ! Thả tao ra! Chúng mày rốt cuộc muốn thế nào?!” Trương Thừa vừa nhìn thấy Trương Hách thì đồng tử trong nháy mắt có rút lại, vội lùi ra sau.
Trương Hách nằm nhoài bên vai Hạ Quân, cười híp mắt nhìn cậu ta: “Xem ra là nhận ra gia, đỡ phải giới thiệu.”
Trương