Khi mặt trời lặn, Hạ Quân và Đại Hắc đi từ trên núi xuống.
Gã men dọc theo một con đường nhỏ xuyên đến mảnh rừng hoang kia.
Hạ Quân lúc này người đã đầy mồ hôi, gã thở hổn hển dựa vào một thân cây khô, hung hăng đạp đống đá vụn dưới chân.
“Mẹ kiếp! Căn bản là không có gì ở đây hết!”
Đại Hắc đứng ở bên cạnh đánh giá cánh rừng này, mắt đảo xung quanh một vòng.
Hạ Quân không tìm được thứ gã muốn tìm, ngẩng đầu nhìn sắc trời cũng không còn sớm, nói với Đại Hắc: “Đi thôi.”
Đại Hắc gật gật đầu, đuổi theo sau Hạ Quân.
Chưa đi được mấy bước anh đột nhiên quay đầu lại, phía sau tựa như có một bóng trắng chợt lóe lên, chờ anh nhìn lại lần nữa trong rừng đã không có một bóng người.
Trên đường về, Hạ Quân còn có thể nhìn thấy một vài thôn dân làm xong việc trở về nhà, còn có những người tụ tập đùa giỡn nói chuyện rôm rả.
Bọn họ nhìn thấy Hạ Quân và Đại Hắc đi ngang qua đều quay đầu sang nhìn, tựa như rất ngạc nhiên về sự xuất hiện đột ngột của hai người bọn gã.
Hạ Quân không nói gì, trầm mặt đi qua đám thôn dân nọ.
“Mấy người kia chắc là ở cái nơi tà môn phía tây của thôn…”
“Đúng rồi, ở đó đấy.
Nhìn cái kiểu trang phục kia không giống với người ở đây mà, xem ra là cũng không biết cái gì nha.”
“Đoán không chừng là ở nơi khác tới đi, ui, nghiệp chướng nhá.
Mấy người trẻ tuổi kia cũng thật không muốn sống nữa mà!”
“Có muốn gọi bọn họ lại nói một tiếng hay không? Đều còn trẻ như vậy…”
Đám thôn dân này tụ tập lại một chỗ nghị luận, còn không nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Hạ Quân.
Vào lúc Hạ Quân trở lại phòng, chỉ có Diêu Ngân Tử là đang ngồi trong phòng khách.
Y ngồi ở trên ghế, kiếm gỗ đào được đặt trên đùi, chuyên tâm chăm chú nghiên cứu cây súng trong tay, sống lưng thẳng tắp.
Dường như y đã duy trì cái tư thế này rất lâu rồi đây.
Hạ Quân liếc nhìn cái chân bàn bị gãy ở bên cạnh đùi Diêu Ngân Tử, trong lòng cũng đoán được ra này là do ai làm ra.
Nhưng Hạ Quân bây giờ cũng không có tâm tình mà để ý tới mấy chuyện đó, sau khi giằng co cả một buổi trưa, trên người gã lúc này toàn là mồ hôi, nhớp nháp khó chịu.
Hạ Quân vẫn còn nhớ sau nhà có một cái giếng, dự định đi dội lại nước lạnh.
Gã gọi Đại Hắc mang quần áo tới cho mình, sau đó liền đi ra sau nhà.
Đại Hắc gật gật đầu, lúc đi ngang qua Diêu Ngân Tử để lấy quần áo cho Hạ Quân thì dừng lại, nhìn khẩu súng trong tay Diêu Ngân Tử một hồi.
Diêu Ngân Tử ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Đại Hắc người đã cho y súng, liền nhìn anh vài giây rồi cúi đầu “Xoạt xoạt” đảo cổ khẩu súng lục, cây súng này đã không còn đạn, lúc đưa súng cho y bên trong cũng chỉ có một viên đạn mà thôi.
Diêu Ngân Tử đến bây giờ cũng nghĩ không ra tại sao cái thứ này đột nhiên lại “Ầm” một tiếng, khiến tay của y bị chấn động đến ngứa ngáy, cũng không nghĩ ra tại sao cái bàn bên cạnh đột nhiên liền bị gãy chân, càng không hiểu tại sao sau khi bàn gãy y nghiên cứu thứ đồ này thêm bao lâu rồi mà vẫn không phát ra được âm thanh nào nữa.
Đại Hắc nhìn khẩu súng trong tay Diêu Ngân Tử, sau đó cúi đầu đi qua y.
Hạ Quân đi đến chiếc giếng sau nhà, thả dây xuống kéo lên một thùng nước, sau đó cởi quần áo ra, trên người chỉ chừa lại một cái quần lót.
Gã nhấc thùng nước lên dội từ trên đầu dội xuống.
Nước giếng mát mẻ chảy trên da thịt Hạ Quân khiến gã giảm bớt sự buồn bực trong lòng, gân mạch toàn thân từ trên xuống dưới đều sống lại, Hạ Quân than một tiếng: “Thật sảng cmn khoái!”
Dội hết mấy thùng nước, tắm rửa sạch sẽ một lượt, Hạ Quân vẩy vẩy nước trên tóc, xoay người liền nhìn thấy Đại Hắc không nói tiếng nào đứng sau ngưỡng cửa, tay cầm quần áo đang nhìn gã.
Hạ Quân phát hiện tầm mắt của Đại Hắc không có rời đi, luôn nhìn chằm chằm nửa thân trên của gã thì hơi nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống.
A! Mẹ nó dấu hôn trên người gã còn chưa chịu biến mất! Mặt Hạ Quân có chút đỏ lên, gã lúng ta lúng túng dùng khăn mặt lau nước trên người, sau đó có chút mất tự nhiên nói: “Cái này, chú cũng nhanh tắm qua một lượt đi.”
Hạ Quân đi tới cầm lấy quần áo của mình, ở trước mặt Đại Hắc cởi quần lót ra, đổi thành quần lót mới rồi mặc quần đùi lên, sau đó xem như không có chuyện gì đi vòng qua người Đại Hắc.
Chân vừa qua ngưỡng cửa đã thấy có một đôi chân trước mặt, Hạ Quân nhìn lên thì thấy tên nhóc Trương Hách này đang mặc một cái áo sơ mi hơi rộng mà ảm đạm nhìn chằm chằm vào mình.
Hạ Quân nhíu mày, mẹ nó trưng cái bộ mặt này cho ai xem chứ? Quần áo trên người còn là của ông đây nữa chứ!
Hạ Quân đi vòng qua hắn, cũng mặt lạnh về phòng.
Lúc về phòng, Hạ Quân lấy khăn mặt đi lau mấy cái dấu trên người, nhưng chúng nó lại vẫn ở chỗ cũ trên da không chịu biết mất, vết tích trông cực kỳ mờ ám.
Hạ Quân hít một hơi thật sâu, có chút nhức đầu mà giơ tay nắm tóc, rồi tìm quần áo bên giường.
“Ngươi vừa mới cùng tên kia làm gì.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, bồng bềnh sau lưng.
Hạ Quân lục ra được một cái áo sơ mi trong đống quần áo mà mặc lên, không nhanh không chậm cài nút áo lại, sau đó lên giường lấy một ít đồ ăn đóng gói ra, ngồi ở trên giường bắt đầu ăn.
Trương Hách mặt lạnh băng đứng bên giường, như thể bắt quả tang chồng mình vụng trộm mà hung tợn nhìn Hạ Quân bằng ánh nhìn như muốn băm người làm trăm mảnh.
Thấy cái dáng vẻ đấy của