Hạ Quân tỉnh lại đúng lúc nhìn thấy Trương Hách một cước đạp Đại Hắc ra nền đất, hung thần ác sát lôi kéo cổ tay Đại Hắc: “Mang ta đi tìm nó!”
“Ta không biết.” Đại hắc ngẩng đầu lên, thở hổn hển nhìn hắn chằm chằm.
“Gia sẽ giết ngươi!” Trương Hách một mặt âm trầm nhìn Đại Hắc.
Hạ Quân bò lên, vọt tới trước mặt bọn họ, “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy!?” Hạ Quân đẩy tay Trương Hách ra, nhìn hắn chằm chằm: “Con mẹ nó mày đang làm cái gì vậy!?”
“Đại ca…” Đại Hắc liếc mắt nhìn Hạ Quân một cái, sau đó liền cúi đầu.
Trương Hách buông Đại Hắc ra, một tay ôm vai Hạ Quân, ngón tay khóa trên cổ của gã, “Gia hỏi ngươi một lần nữa, tìm hay là không tìm?”
Mặt Hạ Quân đỏ bừng lên, mả cha nhà nó thằng oắt đang làm cái quái gì vậy? Ông đây vô duyên vô cớ hôn mê bất tỉnh, vừa tỉnh lại còn phải ngất ngưởng thêm lần nữa sao? Hơn nữa lực tay của thằng cháu này tuyệt đối không giống muốn là cho gã ngất mà thằng oắt này muốn để cho gã chết luôn rồi!
Hạ Quân ra sức giằng co, cái giây phút gã cảm thấy bản thân sắp hít thở không thông nữa rồi thì Đại Hắc mở miệng: “Ta dẫn ngươi đi tìm hoa Vĩnh Sinh.”
Trương Hách nở nụ cười, ôn nhu thả Hạ Quân ra, thuận thế vỗ vỗ lưng Hạ Quân, cười cười với Đại Hắc: “Sớm như vậy có phải tốt hơn không?”
Hạ Quân được giải phóng, nằm trên mặt đất thở hồng hộc.
Đợi bình ổn trở lại, Hạ Quân tránh xa khỏi người Trương Hách, thằng súc sinh này quá nguy hiểm.
Mà câu nói vừa rồi của Đại Hắc rất quỷ dị, gã quay đầu nhìn về phía Đại Hắc: “Hoa Vĩnh Sinh là cái gì?”
“Có thể ăn nó, là hoa giúp trường sinh bất lão.” Những lời này là Trương Hách nói.
Trương Hách, Hạ Quân, Đại Hắc, Diêu Ngân Tử, Trương Thừa.
Năm người này đi tới cánh rừng hoang nơi sâu thẳm.
Bí mật kia trước mặt năm người này đã không còn là bí mật.
Bí mật liên quan với hoa Vĩnh Sinh.
Hạ Quân quay đầu nhìn Đại Hắc phía sau.
Đại Hắc vẫn luôn cúi đầu, trên người chi chít những vết thương to có nhỏ có, bước chân có chút bất ổn.
Nhưng cái Hạ Quân chú ý lúc này không phải là cái đó, Từ lúc Trương Thừa nói chuyện kia cho gã đến bây giờ, gã vẫn khó mà tin được.
Chương Vinh là Đại Hắc?! Sự thật này cũng quá là quỷ dị rồi đấy! Tại sao bên cạnh gã không có lấy một ai là người bình thường vậy? Mặc dù có chút khó tiếp thu, nhưng mà sau khi trải qua bao nhiêu chuyện cổ quái như vậy rồi, Hạ Quân cũng tin.
Hoa Vĩnh Sinh… có thể khiến cho một người trường sinh bất lão sao… Này, cmn cũng quá khó tin rồi! Nhưng mà gã lại không thể không tin, sau khi ở cùng với đám người này, chuyện quái dị phát sinh ra còn ít sao? Không phải gã không nhìn thấy ánh mắt mơ hồ ẩn chứa sự hưng phấn của thằng oắt Trương Hách.
Gã lại nhìn lại Trương Thừa, cái vẻ mặt khát khao kia hoàn toàn không che giấu luôn.
Mà Diêu Ngân Tử vẫn là một mặt bình tĩnh.
Thế nhưng theo đến đây đều không phải loại gì tốt!
Đương nhiên, Hạ Quân nói là sau khi đã ngoại trừ chính mình ra.
Mợ nhà nó gã là bị ép buộc có được không!
Hạ Quân đã có chút không xác định đối với Đại Hắc.
Mấy người này trong lòng mỗi người đều mang ý xấu, hiện tại đến Đại Hắc thân cận cũng đã có vấn đề.
Vậy thì nói xem đại ca còn có thể tin ai đây?
“Đi nhanh lên!” Trương Hách đạp Hạ Quân một cước.
Hạ Quân cúi đầu đi phía sau Trương Hách, mả cha nhà nó đi chỗ nào tốt không đi, lại càng muốn đến những cái nơi quái quỷ như này! Cẳng chân đều bị những thực vật kia làm cho bị thương, lúc này trên bắp chân Hạ Quân đều là những dấu hồng hồng, mỗi một vết thương nhỏ đều mang lại cảm giác đau đớn sắc bén.
Mẹ nó đã đi hơn một giờ đồng hồ rồi, loanh quanh cái cánh rừng hoang vu này có thể có cái gì cơ chứ?! Cmn nếu mà đi một vòng mà có thể biến ra cái hoa trường sinh kia á, thì trên đời này biết bao người đã trường sinh bất lão rồi!
Hạ Quân rất là hối hận.
Hận không thể cho chính mình vài cái bạt tai.
Đm gã nên là thế! Cmn nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài đi tiểu này! Đi tiểu liền đi đi chứ chạy cmn ra ngoài làm cái gì không biết! Hiện tại thì thấy chưa, tự làm tự chịu! Hạ Quân một tay che bụng, trong bụng giờ rỗng tuếch đến mức có thể nuốt cả một con lợn rồi.
Phía sau đột nhiên “Oành!” một tiếng.
Hạ Quân quay đầu lại xem, liền thấy Đại Hắc ngã xuống dưới chân Diêu Ngân Tử.
Tâm trạng hoảng hốt, gã vội vàng đi tới: “Con mẹ nó mày làm gì cậu ấy vậy!?” Hạ Quân ngẩng đầu trợn lên giận dữ nhìn Diêu Ngân Tử.
Đứa nhỏ này mặc dù đã giấu gã ít chuyện nhưng tốt xấu gì thì nó vẫn luôn trung thành, tuyệt không hai lời với gã.
Đại ca bao che khuyết điểm, cũng đặc biệt quan tâm đến những khuyết điểm này.
Vậy nên không đợi Diêu Ngân Tử nói gì, gã đã định lao đến tấn công y.
Cơ thể Diêu Ngân Tử vụt sáng, lùi lại và chỉ vào Hạ Quân bằng một thanh kiếm gỗ đào.
“Bần đạo không hề làm gì cả.
Y bị thương nặng, ngất đi vì mất máu quá nhiều.”
Nghe đến đó Hạ Quân bèn cúi đầu nhìn, mà vừa nhìn gã liền há hốc mồm.
Mẹ nó sao lại nhiều vết thương như này? Mà vừa rồi gã làm cái gì? Sao lại không phát hiện! Hạ Quân có chút áy náy, gã xé áo Đại Hắc ra, thấy trên người anh chi chít vết roi, vết thương trên vai vẫn còn đang chảy máu.
Hạ Quân có chút sợ rồi.
Vùng này hiện tại vẫn còn là nơi hoang dã, mà trên người gã thì chẳng mang gì qua, sao có thể xử lý những vết thương này đây.
“Đứng dậy.” Trương Hách xách cổ áo Hạ Quân lên, sau đó mặt không đổi sắc hất hàm với Diêu Ngân Tử, “Cứu sống hắn.”
Diêu Ngân Tử thu hồi thanh kiếm gỗ đào, rồi ngồi xổm xuống nhấc Đại Hắc.
Trương