Trời đã tối dần xuống, mọi ánh mắt của người đi đường đều nhìn về Đại Hắc.
Đại Hắc đã có thể đi lại được bình thường, giờ đang di chuyển vài vòng, sau đó nhìn sắc trời một chút, “Nếu như không tính sai thì đúng 8 giờ, con đường kia sẽ xuất hiện.
Nhưng mà…” Đại Hắc xoay người lại, nhìn Trương Hách.
Trương Hách đang dựa vào người Hạ Quân cười lạnh: “Nhưng mà cũng chỉ là một đám phế vật, mới như vậy mà ngươi đã sợ rồi sao?”
Đại Hắc mím môi không nói gì, ánh mắt anh tối sầm lại, nhìn cây cối xung quanh không nói lời nào.
“Nói đi nói lại vẫn là, lẽ nào bởi vì năm đó đã hại chết mạng người của cả một thôn cho nên lương tâm của ngươi ray rứt, bất an?”
“Không phải ta giết!” Đôi mắt Đại Hắc đột nhiên trở nên hung hăng.
Trương Hách nhếch khóe miệng, trong mắt chứa ý cười không rõ, “Nếu như năm đó không phải do ngươi khư khư cố chấp, thôn Hạ Chương làm sao có thể rơi vào kết cục như thế này? Lẽ nào ta nói sai sao?”
“Không phải! Không phải! Không phải ta! Là ngươi! Là ngươi giết bọn họ! Là ngươi cái tên quái vật này đã giết bọn họ!” Đại Hắc đỏ mắt gầm thét lên, anh mất lý trí mà xông về phía trước.
Hạ Quân giật mình một cái đứng lên ngăn anh lại.
Đại Hắc ra sức giằng co, hung tợn trừng Trương Hách tựa như muốn xé nát hắn!
“Đại Hắc!” Hạ Quân ngăn Đại Hắc lại kéo gã về phía sau, “Bình tĩnh lại đi!”
Đại Hắc đột nhiên dựa vào trên người Hạ Quân, bất chợt ngừng giãy dụa.
Anh tựa như hơi khó chịu, cúi đầu vô lực ngồi xổm xuống.
Trong lúc giãy dụa miệng vết thương trên vai anh lại bị nứt ra.
Máu tươi nhuộm đỏ miếng băng gạc trắng tinh, thấm vào cả quần áo, nhìn mà giật cả mình.
Anh che mặt lại, cánh tay đang run lên nhè nhẹ.
Hạ Quân trầm mặc nhìn Đại Hắc, sau đó tự thân kéo anh tới cạnh mình, vỗ vỗ vai anh cười an ủi: “Không sao rồi, thả lỏng đi.
Đại ca chú ở chỗ này, sẽ không có ai bàn tán về chú như thế nào hết.
Đại ca tin không phải chú làm.”
Đây đích thị là loạt hành động cùng đối thoại của hai thằng đàn ông với nhau, không hề lẫn lộn một chút tâm ý ám muội nào ở đây hết.
Thế mà Trương Hách đứng bên cạnh nhìn loạt hành động này của hai người thì nhất thời tối sầm mặt, con mắt hắn âm trầm ảm đạm.
Sắc trời càng lúc càng tối, một cơn gió thổi qua khu rừng, tiếng lá cây xào xạc vang vọng.
Diêu Ngân Tử nâng cao cảnh giác, trầm giọng nói: “Mọi người chú ý một chút.”
Hạ Quân quay đầu nhìn về phía trước, mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể cảm nhận được trận gió này quá sức dị thường.
Quá, quá là mát cmn mẻ mà!
“Lại đây!” Một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, Hạ Quân còn chưa kịp phản ứng đã bị một lực kéo mạnh về phía sau, khiến gã lảo đảo lùi lại vài bước.
Vừa quay đầu lại lọt vào mắt gã là một đôi mắt U lục.
Hạ Quân sợ đến suýt chút nữa kêu không thành tiếng, khi thấy rõ người phía sau là Trương Hách, gã nhanh chóng đẩy hắn ra: “Mày đang hù dọa ai vậy cơ chứ!”
“Còn nói nữa gia sẽ ném ngươi cho ác quỷ ăn!” Trương Hách xách Hạ Quân lên, cầm lấy cánh tay Hạ Quân đẩy về phía sau mình.
Hạ Quân có chút khó chịu với hành động của hắn.
Ông đây đường đường là một Đại lão gia đó, còn cần phải trốn phía sau thằng cháu nhà mày sao?! Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, đây không phải là thứ đồ mà ông đây có thể đối phó được… Vì vậy Hạ Quân thò đầu ra, giễu cợt nói: “Nhìn bộ dạng vội vã cuống cuồng của mày xem, kẻ trong tâm có quỷ lại không phải là mày chắc.”
Trương Hách nghe Hạ Quân nói vậy liền quay đầu nhìn gã.
Hạ Quân bị ánh mắt sắc bén này lườm cho một cái, lập tức ngậm chặt mồm.
Vào cái thời điểm mấu chốt như thế này, đại ca tất nhiên sẽ nín nhịn.
“Vù vù…” Cơn gió này kéo một hồi lâu nhưng cũng thấy có thứ gì không nên xuất hiện ló ra từ trong rừng.
Dẫu vậy bọn họ cũng vẫn không thể bớt cảnh giác đi được.
Diêu Ngân Tử nhìn trời không trăng rồi bấm bấm ngón tay, nói: “Đêm nay chúng hẳn sẽ không xuất hiện.
Giấu hơi thở của mình, đừng để chúng phát hiện.”
Lời Diêu Ngân Tử vừa nói ra, con tiểu hồ ly kia đã vội vã động thân, giấu mùi mình đi.
Trương Thừa và Đại Hắc cũng làm theo.
Chỉ có Trương Hách một mặt khinh thường là bất động, cùng với Hạ Quân một mặt lúng túng không biết chuyện gì đang xảy ra mà nhìn bọn họ, “Giấu, giấu cái gì cơ chứ… Cái đó, ông đây giấu như thế nào?”
“Ngươi là một tên phàm nhân, muốn giấu cũng không giấu được.
Cứ ở đó đợi chúng tìm được mùi của ngươi mà chờ chết đi.” Trên đỉnh đầu có một âm thanh ác độc truyền tới.
Hạ Quân ngẩng đầu nhìn lại, được rồi, mày là cái cây hòe tinh táng tận lương tâm! Con mẹ nó mày không giúp thì thôi, cũng không sao, nhưng cái đm mày lại còn dám dùng cái giọng điệu này để nói móc ông đây!
Đại Hắc quay đầu vẫy vẫy tay với Hạ Quân: “Đại ca, anh sang đây đi.”
Đối với tên súc sinh bên người, Hạ Quân đã chết tâm rồi, thấy Đại Hắc nói vậy bèn muốn đi tới bên cạnh Đại Hắc.
Ai ngờ Trương Hách lại một phen kéo gã lại, ác thanh ác khí lôi gã về.
“Ngươi dám qua đó, ta đây lập tức đánh gãy chân ngươi!”
“Ông đây không qua đó chẳng nhẽ còn đứng đây chờ chết!?” Hạ Quân gắt gỏng, quyết đoán muốn xông lên lần nữa.
Trương Hách bèn một chưởng vỗ lên sau gáy gã, “Ngươi qua đó là ngươi chết, ngươi đi bên gia thì có muốn cũng không ai tổn thương