“Ồ! Đó là cái gì?”
Tiểu hồ ly đi đằng trước kêu lên một tiếng, sau đó quay lại vẫy tay với bọn họ: “Mau tới xem, đầm lầy này! Nhưng mà nó là màu đỏ á! Màu đỏ á!” Tiểu hồ ly hưng phấn mà khua tay múa chân.
Hạ Quân chạy tới, liếc mắt nhìn, thấy chỗ này có bong bóng nổi lên, bùn đất màu sắc đỏ tươi, thoạt nhìn là lạ.
Gã cúi đầu muốn thử thăm dò thì eo lại bị cái gì đấy quấn lấy, lôi cả người gã về sau.
Hạ Quân sợ hết hồn, quay đầu lại thì thấy là Trương Hách đang dùng cây roi kia của hắn để giở trò quỷ.
Hạ Quân lập tức nhíu mày, muốn cởi cái cây roi kia ra: “Khốn kiếp! Mày thả ông ra!”
“Nếu rơi vào vũng lầy này thì hài cốt cũng sẽ không còn, mà dính lên da một chút, nếu nhẹ thì nhanh chóng mục nát, nếu nặng thì trong vòng một tiếng toàn thân sẽ hoà tan, hoá thành một vũng máu.” Diêu Ngân Tử nhìn đầm lầy trước mặt mà nhíu chặt lông mày, y dùng chân đá một tảng đá đi.
Tảng đá chuyển động hiển nhiên bị ăn mòn từng chút một, đến cuối cùng thì không thấy bóng dáng đâu.
Hạ Quân bị toàn bộ quá trình này dọa cho sợ ngây người, nếu vừa rồi mình mà sờ vào đó thì sẽ có kết cục gì? Hạ Quân nuốt một ngụm nước bọt, lui về sau một bước, va vào một vật cứng sau lưng, quay đầu lại nhìn là một cặp mắt xanh u ám đập vào mắt mình.
“Hừ!” Trương Hách hừ lạnh một tiếng thu roi về, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn Hạ Quân.
Hạ Quân quẫn bách sờ sờ mũi, đứng sang một bên.
“Mà này, tiểu hồ ly, sao mi biết đây là đầm lầy?” Hạ Quân hỏi, nếu mà là gã xông lên trước thì nào có biết đây là cái đầm lầy.
Tiểu hồ ly quay đầu lại khinh thường nhìn Hạ Quân, ngửa đầu bễ nghễ nói: “Xì, nói cho ngươi hay, bổn đại tiên pháp lực cao cường, đôi mắt này có thể nhìn thấy hết thảy những thứ ngươi không thể thấy, một tên phàm nhân như ngươi thì biết cái gì chứ!”
Hạ Quân bị con nhóc này chọc tức, nhấc chân lên muốn đạp cho ả phát.
Tiểu hồ ly bèn trốn ra sau, sau đó ngạo mạn chống eo nhìn gã chằm chằm: “Bổn đại tiên cũng không thèm đi chấp ngươi! Hừ! Lão nương mà không vui cái thì sẽ lập tức ném ngươi vào trong cái đầm lầy này!”
Đấu võ mồm một hồi với con hồ ly này xong, Hạ Quân nhìn Đại Hắc và Diêu Ngân Tử đang đứng trước nhìn mảnh đất kia, không biết đang suy nghĩ gì.
“Giờ qua cái đầm lầy này kiểu gì? Có đường khác không?”
“Hiện tại muốn làm sao mà qua nổi cái này đầm lầy mà? Có hay không có đường khác?”
Đại Hắc lãnh đạm nhìn mảnh đầm lầy này, nói: “Vũng lầy này kéo dài đến tận cảnh giới cuối cùng, không có đường khác.
Muốn qua được đầm lầy nay, ta phải đi vào đầm lầy này.”
Diêu Ngân Tử quay đầu nhìn về phía Đại Hắc, trong mắt rõ ràng không có chút tin tưởng nào.
Y lấy ra một cái la bàn, thăm dò hồi lâu, sau đó lui về, nói với Hạ Quân: “Ngươi xuống trước.”
“Cái gì?!” Hạ Quân cả kinh nói: “Con mẹ nó mày muốn ông đi chịu chết à!?”
Trương Hách một bên mở miệng lên tiếng, tay cầm roi chỉ vào Đại Hắc, nói: “Nếu năm đó ngươi đã đi qua vậy ngươi hẳn nên biết đường, vậy nên giờ cho ngươi xuống dưới thăm dò tình huống để chứng minh ngươi có nói thật hay không.”
Vừa nghe được lời này, Hạ Quân cảm thấy thực sự tàn nhẫn, đây là chỗ nào mà người có thể xuống cơ chứ!? Đá cũng còn tan ra chứ huống chi là thịt người!
“Tao không đồng ý!” Hạ Quân đứng ra nói: “Nhìn từng thằng lòng lang dạ sói chúng mày đi, sao bọn mày không tự xuống trước, coi tính mạng người khác là trò đùa có thấy vui không!? Đúng là một lũ cầm thú! Ông đây cũng chẳng muốn nói chúng mày, ai có can đảm thì tự đi xuống trước mà thăm dò.
Ông đây sẽ đi thứ hai, được chưa?”
Nghe thấy lời này, tiểu hồ ly bèn không ưa, chen vào một câu: “Lời này của ngươi cũng chẳng ra làm sao cả, ngươi đi thứ hai, nói gì vậy? Ngươi cũng không khá hơn chút nào, đồ lưu manh sợ chết! Ngươi nói êm tai thế thì sao không tự mình đi đầu xem đi, ngươi làm người đầu tiên, ta cũng làm người thứ hai nè, được không? Tưởng bọn ta ngốc à, tính lừa bọn này hả?!”
Tiểu hồ ly liếc mắt làm mặt quỷ với Hạ Quân, Hạ Quân mặt méo xẹo, cái con nhóc chuyên đi phá bĩnh này!
Trương Hách cười lạnh, kéo cổ áo Hạ Quân, xách đến đằng trước.
Dưới chân chính là đầm lầy đỏ, chỉ cần tiến thêm một bước là Hạ Quân sẽ toi mạng.
Trong nháy mắt, Hạ Quân đã sợ đến mức thở mạnh cũng không dám, “Mày, mày làm cái gì vậy… Ông đây chỉ đùa một chút thôi mà… Mày, con mẹ nó mày chớ có coi là thật chứ!”
“Ta dẫn hắn đi.” Trương Hách nâng khóe miệng lên, y nhìn Đại Hắc, hàm ý trong mắt không rõ mà cười, “Chỉ bằng bãi lầy này thì không thể làm hại gia.
Nhưng hắn chỉ là người phàm, ngươi nói xem, nếu giờ đi xuống thì sẽ có kết cục gì đây? Hửm?”
“Ta không lừa các ngươi.” Đại Hắc lạnh lùng nhìn Trương Hách, lại liếc mắt nhìn Hạ Quân một cái, ở cái khoảnh khắc mà tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, đâm đầu nhảy ùm xuống cái đầm lầy kia.
Hạ Quân thật sự không ngậm mồm lại được, gã ngây ngốc nhìn cơ thể Đại Hắc dần dần chìm vào trong đất, cuối cùng không thấy tăm hơi.
“Lũ chúng mày làm cái gì vậy!?” Hạ Quân phẫn nộ rống lên, hung hăng trừng Trương Hách, “Con mẹ nó thằng khốn không bằng cầm thú! Quân khốn nạn… A!”
Cả người Hạ Quân đột nhiên bị Trương Hách nhấc lên, áo bào Trương Hách quấn lấy toàn bộ cơ thể Hạ Quân.
Hạ Quân chỉ thấy trước mắt tối om, cơ thể bị phủ lấp trong một nơi