Từ từ xuất hiện một đoàn người mặc đồ màu đỏ, bọn họ khiêng một cỗ kiệu đỏ, trên mặt không hề có bất cứ cảm xúc nào, bước chân vội vã đi tới hướng này.
Mấy người bọn Trương Hách đều đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, lẳng lặng nhìn những người kia đi qua mình.
Vào lúc này, tấm mành kiệu bị xốc lên, lộ ra một gương mặt che khăn, lúc ẩn lúc hiện có thể thấy rõ ngũ quan, một đôi mắt mang theo sương mù, nhàn nhạt xoẹt qua mọi người, mành liền buông xuống.
Hạ Quân nhìn đến có chút sững sờ, từ sau khi gặp phải những sự việc kỳ quái này, mỹ nhân gã gặp phải thật không ít à nha… Nhìn thấy bộ dạng ngu ngu ngơ ngơ của Hạ Quân, Trương Hách nâng tay đặt ở trên ót gã, “Ngươi nhìn cái gì đấy?”
“Nhìn mỹ nữ.” Hạ Quân rõ ràng vẫn còn chưa phục hồi được tinh thần.
Nhan sắc của mỹ nhân vừa rồi quả như một tiên tử mà, ảo mộng như vậy, khiến cho người ta sinh ra những ý nghĩ kỳ quái.
Sắc mặt của Trương Hách tối sầm lại, sau đó cong khóe miệng cười hỏi, “Ngươi thích mỹ nhân sao?”
“Phí lời! Ai mà lại không thích!” Hạ Quân không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn.
Gã đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới người của Trương Hách rồi thầm nghĩ, ‘À đoán không chừng, cũng chỉ có mày là ngoại lệ.
Chơi nam tử thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà con mẹ nó mày lại chơi cái loại nam tử gì không biết.’ Sau khi oán thầm một phen như thế, Hạ Quân lại cảm thấy lời này tựa như có chút gì đó không đúng, ô hay ông đây cũng được chứ bộ? Mặc dù ông đây không mỹ mạo thế nhưng cũng được cái tinh khiết mà, lại còn rất là anh tuấn ấy chứ!
Nhìn bộ dạng cau mày của Hạ Quân, Trương Hách cảm thấy nam tử này tại sao càng nhìn càng thấy ngứa tay vậy nhỉ? Hai tay hắn ngập ngừng, cuối cùng vẫn là không thể vỗ ở trên trán Hạ Quân một cái, thôi để sau này rồi tính vậy.
“Nơi này tại sao lại không có ai vậy, đều đi đâu hết cả rồi.” Tiểu hồ ly nhìn xung quanh một chút, sau đó nhấc chân đá đá một ít rau dưa ở dưới đất.
“Ha mấy món ăn này vẫn còn mới nè.”
“Bên trong quỷ thành tất nhiên là không có người rồi, có quỷ.” Hạ Quân liếc mắt nhìn ả một cái, tiểu hồ ly hếch mũi hừ một tiếng, sau đó đi đến cái nơi nhìn như nhà nghỉ ở bên cạnh, “Để lão nương đi tìm một con quỷ đến!”
Đi đến trước cửa nhà nghỉ, tiểu hồ ly nhấc chân lên hung hăng đạp tới.
Đạp mấy phát rồi mà cửa vẫn không thấy mở ra, tiểu hồ ly tay chống eo, hô to một tiếng: “Còn không mở cửa ra, lão nương sẽ làm cho nơi này nổ tung đấy!”
“Đừng! Xin đừng!” Bên trong truyền đến một giọng nói đầy hốt hoảng.
Cửa cọt kẹt một tiếng rồi mở ra.
Một cái đầu từ bên trong ló ra, nhìn tiểu hồ ly rồi lắp bắp nói: “Này… Cái này… Khách quan là tới dừng chân sao? Bây giờ, khách điếm này còn chưa mở cửa…”
“Mở cửa ra.
lắm