“Mẹ nó!” Hạ Quân mở cửa xe, vòng qua cửa sổ bên Diêu Ngân Tử túm lấy cổ y, “Ông đây hỏi ngươi, chỗ này là cái chỗ quái quỷ gì?”
“Thì là chỗ quái quỷ.” Diêu Ngân Tử nghiêm mặt nói.
“Đệt!” Hạ Quân xanh cả mặt, một tay nhấc vị đạo sĩ kia lên, vứt lên nóc xe.
“Chỉ cần mày cho ông biết đường ra, đừng nói là 50 ngàn, mười vạn ông đây cũng cho mày.”
Diêu Ngân Tử chỉnh lại quần áo của bản thân, mở mắt ra nhìn Hạ Quân, “Hai mươi vạn.”
“…” Trán Hạ Quân nổi gân xanh, mẹ nó chứ, gã đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, có dạng người gì mà gã chưa từng thấy qua, mà cái loại vô liêm sỉ này thì đúng là chưa gặp bao giờ, đúng là được voi đòi tiên.
“Thằng khốn nhà mày làm đạo sĩ, cái lời thất đức như thế mà cũng dám thốt ra à!”
“Ngài thương cho tiên thể của bần đạo.” Diêu Ngân Tử vô cảm nói.
Hạ Quân lần này nở nụ cười, không có chút tức giận nào.
Cũng coi như cuối cùng gã đã biết nơi này dị thường đến thế nào, từ hôm trước đến bây giờ gã đã gặp phải ba thằng không bình thường rồi.
Kẻ nào cũng tự xưng là tiên… Sắc mặt Hạ Quân đột nhiên trắng bệch, gã lùi lại mấy bước, thằng nhãi Trương Hách cùng con hồ ly trong xe kia tự xưng là thần tiên gã còn hiểu được, hai đứa nó dù sao cũng là yêu tinh quỷ quái thật, luôn cho gã cảm giác như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng tên đạo sĩ này… Không đúng, hiện tại Hạ Quân đã không còn có thể xác định nổi tên đạo sĩ này rốt cuộc là cái gì.
Chết tiệt! Gã không gặp nổi một kẻ bình thường mà!
“Mày là cái quỷ gì?” Hạ Quân trợn to hai mắt, hai tay gồng đến mức nổi gân xanh, cơ bắp căng thẳng.
Vẻ mặt của Diêu Ngân Tử vẫn như cũ, ngón tay hất hất bụi trên ngực, ôm con hồ ly từ trong xe ra, một tay túm lấy cổ họng con hồ ly không cho nó nhúc nhích.
Hạ Quân chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, như thể có thứ gì bị bẻ gãy.
Sau đó nghe thấy giọng điệu không thăng trầm của đạo sĩ: “Đạo sĩ trừ yêu, Diêu Ngân Tử.”
Diêu Ngân Tử ném con hồ ly đã mềm nhũn trên tay xuống đất, chậm rãi giơ giơ ống tay áo, lạnh lùng nhìn Hạ Quân.
Dù có là một nam nhân thân cao mét tám thì lúc này Hạ Quân cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Tuy nói bản thân đã giết không ít người, thế nhưng gã còn chưa thực sự ra tay giết phụ nữ bao giờ.
Nhìn con hồ ly này, rõ ràng khi còn sống vẫn là một cô gái xinh đẹp, vậy mà giờ đã bị tay đạo sĩ kia giải quyết rồi.
“Mày, con mẹ nó mày tại sao không giết nó ngay từ đầu đi!?” Hạ Quân mắng một câu.
Diêu Ngân Tử khinh thường liếc Hạ Quân một cái, ngạo nghễ đứng nghiêm một bên.
A, nhìn điệu bộ của tên đạo sĩ này xem?
“Tạm thời ông đây sẽ tin mày.
Chỉ cần có thể đưa tao ra khỏi cái thôn quỷ quái này, mày muốn gì thì ông cho mày cái đó.” Hạ Quân nói.
Lúc này Diêu Ngân Tử cuối cùng cũng coi như mở mắt ra liếc nhìn Hạ Quân một cái, dường như có điều gì muốn nói, sau đó lại gạt ánh mắt sang một bên, lạnh lùng nói: “Năm mươi vạn.”
“Thành giao.” Hạ Quân sảng khoái đáp ứng.
Đùa à, tiền với mạng, thứ nào quan trọng hơn chứ? Hơn nữa, gã đường đường là đại ca xã hội đen, việc gì hắn phải giữ lời? Ai biết được sau khi ra ngoài sự tình sẽ thành ra sao, không chừng lúc ấy tâm tình Hạ Quân không được tốt rồi ngay lập tức giải quyết tên đạo sĩ này luôn cũng nên!
“Đã đi đến nửa tiếng đồng hồ rồi, tại sao vẫn chưa ra được khỏi đây vậy? Còn có, mấy con quỷ mà nhà mi nhắc đến đâu? Con mẹ nó có phải mày đang chơi tao không?!” Hạ Quân đứng trên bờ ruộng, trong bóng tối mờ ảo còn có thể nhìn thấy ở cách đó không xa có vài tòa nhà lóe lên ánh đèn u ám.
Tại sao gã bỗng dưng lại thấy hoảng sợ như vậy?
Diêu Ngân Tử đeo túi trên lưng chậm rãi bước lên trước Hạ Quân, y lúc này mới xoay đầu lại, nói: “Đến rồi.”
“Cái gì?” Hạ Quân nghi hoặc nhìn tên đạo sĩ, “Đây là đến chỗ nào rồi?”
“Đi thẳng xuống con đường này, rẽ vào một góc ngoặt ở đầu thôn, rồi đi bộ thẳng vào thôn.
Không cần biết ngươi nhìn thấy hay nghe thấy gì trên đường đi, không được dừng lại, sau khi băng qua con đường đó thì coi như là ngươi đã ra khỏi thôn rồi.” Diêu Ngân Tử đưa lưng về phía Hạ Quân, hơi ngẩng đầu nhìn về phía đầu thôn, ánh mắt lóe lóe.
Hạ Quân vừa nghe chỉ cần đi như vậy là có thể ra ngoài, không nói hai lời vỗ vai Diêu Ngân Tử rồi đi lên phía trước.
Đi được mấy bước gã liền cảm thấy không đúng, con hàng này thế mà lại không đuổi theo gã để đòi tiền ư.
Gã quay đầu lại nhìn, tên đạo sĩ vừa mới còn đứng đây vậy mà giờ chẳng thấy đâu nữa.
Nhưng Hạ Quân cũng không phải cái loại nhiều tiền không có chỗ tiêu.
Tên ấy không muốn càng tốt, gã cũng bớt phải tốn tâm tư suy nghĩ xem nên đem con hàng này chôn ở đâu.
Hạ Quân bước nhanh chân đi về phía trước, đi gần mười phút thì xuất hiện cái cửa thôn mà tên đạo sĩ nói.
Gã dừng lại ở bên ngoài nhìn vào một chút, bên trong tối om, lòng Hạ Quân chợt bất ổn.
Gã dựa vào cái gì mà lại tin lời của một tên đạo sĩ lạ mặt chứ? nhỡ đâu con hàng kia không phải người tốt thì sao?
Hạ Quân đứng ở cửa thôn suy nghĩ một hồi lâu, quay đầu nhìn lại phía sau, cũng không phải là không có cách nào để đi.
Nếu đang trong tình huống tiến