“Đại thúc, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã thích ngươi rồi.
Ngươi là người đầu tiên nói ta không khó coi, ngươi không sợ ta, còn có thể đến gần ta.” Tiên cô cười với Hạ Quân, sau đó lại ngồi xuống khoảng đất trống ở giữa.
‘Nàng’ vẫy vẫy tay với Hạ Quân: “Đại thúc, ngươi tới đây ngồi với ta đi.”
Hạ Quân nhìn tiên cô không có động tác tiếp theo, ‘nàng’ vẫn nhìn gã chằm chằm, sau đó gãi đầu suy nghĩ một chút: “Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ thả ngươi ra, đại thúc.”
Hạ Quân đi tới, ngồi xuống bên cạnh ‘nàng’.
Sau đó tiên cô liền cong miệng lên cười cực kỳ vui vẻ, ‘nàng’ dựa rất gần vào Hạ Quân, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn Hạ Quân, mang theo một chút hiếu kỳ, “Đại thúc, ngươi đoán xem có phải ta yêu ngươi không?”
Hạ Quân căng não, sau đó thâm trầm lắc lắc đầu, “Nhóc con, đây là ảo giác của cậu rồi.
Cậu phải biết là, một nam nhân yêu một nam nhân là không đúng.”
Nụ cười của tiên cô chợt tắt, đôi mắt nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ cái gì.
Mông của Hạ Quân dịch sang bên cạnh từng chút, tên này nhỡ như mà bị kích động thì việc gì cũng có thể làm ra.
Cả hai người đều không nói gì, Hạ Quân làm bộ lơ đãng liếc mắt nhìn cái gian phòng ở dưới đất này.
“Lúc giết mẹ mình ta đã rất sợ hãi.” Ngón tay của tiên cô mân mê tóc của mình, tự mình nói ra: “Ta cũng không biết tại sao đột nhiên bản thân lại muốn giết nàng, ta cũng rất sợ.”
“Sau khi giết nàng ta thực sự, thực sự rất sợ… Sau đó ta đã trốn vào đây, rất nhiều người đều đang tìm ta, bọn họ đều muốn giết ta.
Khi đó bên ngoài toàn vang lên những âm thanh như là ‘Giết! Giết chết tên ác ma kia!’, ‘Nhanh tìm cho ra tên quái vật kia! Giết hắn đi! Trừ hại cho dân!’, ‘Đúng! Giết hắn! Giết hắn!’… Những âm thanh như thế quanh quẩn ở xung quanh ta, thực sự là quá phiền, quá ồn.
Ta dù nhắm mắt bịt kín lỗ tai lại vẫn có thể nghe thấy, quá ồn…” Tiên cô mô phỏng lại đủ loại âm thanh, khóe miệng dần dần cong lên nở nụ cười.
“Thật sự là quá ồn, cho nên ta đã giết hết toàn bộ bọn họ, và rồi không bao giờ còn nghe được mấy tiếng đó nữa.”
“Đại thúc, linh hồn của những nữ nhân kia đều bị ta giam giữ trong một cái hang nằm sâu trong núi, ta luôn nghe thấy tiếng các nàng đang khóc, các nàng xin ta tha cho các nàng, rất ồn ào khó chịu.
Vì vậy ta đã thay đổi chỗ giam các nàng lại, như vậy thì không còn nghe thấy gì nữa.” Nói một hồi, giọng nói của tiên cô dần dần yếu đi, ‘nàng’ nhắm hai mắt lại, cơ thể từ từ mềm nhũn ra, sau đó nằm ở trên đùi Hạ Quân không còn phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Con dao trên tay Hạ Quân đâm ở phía sau lưng tiên cô, trong mắt gã không có chút cảm xúc nào, ngay một giây trước thôi, gã có thể dồn đứa nhóc này vào chỗ chết.
Gã lạnh nhạt nhìn tiên cô: “Có một số chuyện, có thể nhịn thì nhịn toàn bộ đi, không nên khinh địch mà nói ra khỏi miệng, những điều đó đều là bất lợi đối với mình thôi.
Cậu tin tưởng tôi ư? Cậu không nên tin mới phải.”
Cuối cùng Hạ Quân rút con dao kia ra, dắt nó về lại bên hông.
Dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa nhóc đáng thương, nếu cứ giết ‘nàng’ như vậy cũng quá là tàn nhẫn rồi.
Lấy được tin tức rồi, Hạ Quân cầm theo chiếc đèn lồng từ tầng hầm mò mẫm dọc theo con đường nhỏ đi ra ngoài.
Ở phía sau lưng, đôi mắt của tiên cô từ từ mở ra, ‘nàng’ yên lặng nhìn bóng lưng Hạ Quân đang rời đi, nhìn rất lâu, mãi cho đến tận khi Hạ Quân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cơ thể ‘nàng’ giật giật, mím môi co người thành một đống, “Ta biết đại thúc nhất định là yêu ta mà.”
Nếu gã muốn giết mình, căn bản không còn phí chút lực nào cũng có thể làm xong, nhưng tại sao gã lại không giết mình? Tiên cô suy nghĩ một chút, trong một giây nhắm mắt lại, ‘nàng’ nhếch miệng cười sung sướng, không quản xuất phát từ bất kỳ mục đích gì, gã từ đầu đến cuối đều không có làm mình tổn thương gì.
Gã lợi hại như vậy, nhưng lại không làm mình tổn thương…
Trên đường phố đã biến thành một mảnh tối om, Hạ Quân cầm theo đèn lồng một mình bước trên đường có vẻ đặc biệt nổi bật.
Thỉnh thoảng gã lại giơ tay xoa đôi mắt của mình một chút, nước mắt chảy xuống giàn dụa, rốt cuộc Hạ Quân cũng không nhịn nổi rống lên một câu: “Đệt mợ! Thằng chó nào phóng hỏa to thế! Khói hun đến mức ông đây đếch mở nổi mắt ra rồi này!”
Một đôi mắt U lục lập lòe trong đêm đen, Hạ Quân dừng bước nhìn về phía trước giật giật khóe miệng, sau đó ném đèn lồng xuống đất, “Mọi việc đều đã được giải quyết.”
Trương Hách ở đối diện nhìn thấy Hạ Quân xuất hiện thì cong môi cười, nhấc chân bước đến chỗ Hạ Quân, mà Đại Hắc ở phía sau lưng Hạ Quân vốn phát hiện ra gã sớm hơn Trương Hách một chút lại chỉ ẩn mình trong bóng tối nắm chặt nắm đấm nhìn bọn họ.
Hạ Quân dẫn theo mấy người Trương Hách quay lại, đi đến căn phòng rách nát mà lúc đầu tiên cô giam cầm gã.
Hạ Quân lúc ở đây đã nghiên cứu kết cấu cùng địa hình của gian phòng này mấy ngày liền, gã biết rằng cái tầng hầm ẩn nấp kia chính là lối vào thuận tiện nhất đâm thẳng ra cái cửa hang kia.
Lúc mấy người họ đi tới cái tầng hầm kia, bên trong đã không còn nửa cái bóng của tiên cô ở đây.
Trương Hách nhìn đống đèn lồng kia hé mắt không nói gì.
Quá trình di chuyển trong tầng hầm rất thuận lợi, mấy người bọn họ dọc theo đường hầm nhỏ đi đến cuối đường, tới được cái hang động kia.
Hạ Quân nhìn hình ảnh trước mắt nhíu nhíu mày, đứa nhóc kia cũng không làm gì quá đáng quá, chỉ là nhốt mấy linh hồn đó ở đây, cũng không có hình ảnh nào kinh khủng xuất hiện như ban đầu gã nghĩ.
Diêu Ngân Tử mở cánh cửa trong suốt kia ra, mấy linh hồn trong đó tranh nhau chen lấn xông ra ngoài.
Hạ Quân hỏi: “Như vậy là giải quyết xong rồi nhỉ?”
Diêu Ngân Tử lắc lắc đầu: “Hắn ở nơi nào? Tìm hắn ra đây.”
“Tìm hắn làm cái gì?” Hạ Quân nghi ngờ nhíu mày, tiểu hồ ly ở bên cạnh giải đáp, “Đương nhiên là phải giết hắn đi,