Lại là một phiên ngoại về Hạ Quân
Hai người sống chung như vậy đã hơn nửa năm.
Hạ Quân lâu lâu lại thấy có chút tẻ nhạt, mà Trương Hách thì lại không như thế, hắn còn chưa có ngán mấy món đồ chơi mới mẻ ở thế kỷ 21 này đâu.
Hôm đó Hạ Quân uống say mơ màng về nhà, bên cạnh có người đỡ, bên phải còn có một người đàn ông mập mạp đang ôm một bé trai trong tay.
Lúc đỡ Hạ Quân vào trong phòng gã đột nhiên dừng lại, híp mắt kéo cổ áo của người đang đỡ gã lại, “Đưa… đưa đứa bé đây cho tao…”
Người kia mặt đầy đau khổ, “Đại ca, em đã nói mấy lần rồi, đứa bé không ở trong tay em.
Giờ anh uống say rồi, nhỡ làm đứa bé va chạm sứt mẻ ở đâu thì sao?”
“Ai, ai bảo tao… tao uống say… Say! Ông, ông đây rất, rất vui!” Hạ Quân loạng chòa loạng choạng đẩy người kia ra.
Người kia vội vàng gật đầu: “Vâng vâng vâng, anh không say, anh đang rất vui.”
Hạ Quân không để ý đến người kia nữa, tìm tòi bốn phía, lúc quay đầu nhìn thấy có người đang ôm đứa bé trong ngực thì khóe miệng nhếch lên, vô cùng vui vẻ đưa tay ra: “Đến đây… Đưa cho tao ôm.”
Cái người đang ôm đứa nhỏ kia nhất thời căng thẳng, sau đó nhíu nhíu mày, nhìn qua Hạ Quân một chút rồi nhìn đứa trẻ trong ngực mình.
Ông anh này không biết rốt cuộc mình đắc tội phải người nào rồi.
Chỉ là ông anh đang dẫn theo con mình tản bộ trên đường, bỗng dưng lại bị gã đàn ông người toàn mùi rượu này chặn lại, lập tức liền có một đám người cưỡng ép muốn bế con mình đi.
Ông anh này không nghe theo thì lập tức có một đám người lao ra gô cổ cả ông anh và con anh lại mang lên xe đi đến nơi này.
Ông anh đây rõ ràng là không có thù oán gì với loại người như gã mà…
“Đứa nhỏ của tao, của tao! Nhanh, nhanh giao nó ra đây, nhanh!” Hạ Quân lớn giọng quát ông anh kia, xong lại nhỏ giọng xuống nói: “Sao, sao thế? Không nghe ư? Tao, tao gọi hòe tinh trừng trị nhà ngươi… tiểu yêu tinh!”
Trán ông anh kia toát ra mồ hôi lạnh, trợn to hai mắt lặp lại lời Hạ Quân nói: “Tiểu, tiểu yêu tinh…?”
Da gà da vịt nổi hết cả lên.
“Trước hết cứ đưa đứa bé cho đại ca đi đã, có chúng tôi canh chừng ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.
Đại ca của chúng tôi chỉ là uống say mà thôi, ông anh đợi đại ca tỉnh rượu là không có chuyện gì nữa rồi.” Ông anh đứng bên cạnh nghe đàn em của Hạ Quân nói vậy thì thở dài ôm đứa trẻ trong tay trao cho Hạ Quân.
Hạ Quân cười hì hì, còn chưa kịp tiếp đến tay đã nghe thấy một giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền tới: “Có chuyện gì thế này?”
“Chị, chị dâu?” Mấy thằng đàn em bên cạnh thấy Hạ Quân đi ra, như được đại xá (tha tội), cười tươi nói: “Ngài nhanh dỗ đại ca ngủ đi ạ, đại ca uống say thật đáng lo mà! Khiến chúng em bận thêm bao nhiêu là việc!”
Chị dâu? Ông anh kia trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông tóc dài phía sau con ma men kia, dễ nhìn nha dễ nhìn nha, đã thế lại còn là một nam tử…
“Đứa nhỏ này lại là chuyện gì đây?” Cặp lông mày của Trương Hách nhướn lên, cặp mắt như bắn ra dao “loạch xoạch” nhìn về phía mấy cu đệ.
Nhưng mà không chờ bọn họ trả lời, Hạ Quân đột nhiên ôm chặt đứa trẻ trong lồng ngực, đạp vào cái ghế tựa một phát rất khí thế, lảo đảo lùi về sau một bước, rồi lớn tiếng nói: “Con của ta!”
Mặt Trương Hách đen lại trong nháy mắt.
Hạ Quân lúc tỉnh lại chỉ cảm thấy nhức đầu mà thôi, tìm tòi ở bên người một hồi.
Hạ Quân nói rằng: “Gọi người làm canh giải rượu cho tao…” sau đó lại lấy chăn trùm kín đầu.
Một cánh tay lôi Hạ Quân từ trong ra.
Hai mắt Hạ Quân mông lung nhìn bộ mặt mới sáng sớm ngày ra đã khó ở của Trương Hách, hỏi: “Làm sao?”
“Ngươi còn biết là bản thân uống rượu hả? Ngày hôm qua ngươi đã làm gì ngươi có biết không?”
“Ta? Không phải là ta chỉ uống có vài chén rượu thôi sao, còn có thể làm gì nữa.” Hạ Quân vùng ra khỏi tay hắn, “Ngươi đừng làm loạn nữa, ông đây đau đầu.”
Trương Hách không nói tiếng nào kéo Hạ Quân từ trên giường dậy, một đường lôi gã ra phòng khách.
Phòng khách đang có mấy người ở đây, thấy tình huống này thì lùi về sau một bước, nghĩ thầm: Chị