Hạ lão đại ngồi trên băng ghế cùng Trương đại gia giương mắt nhìn nhau.
“Mày có gan thì thả tao ra ngoài.”
“Có bản lĩnh thì đi thử cho Gia xem.”
Hạ Quân trầm mặc.
Trong tình huống này mà gã đang ở hắc đạo, nếu có kẻ nào dám nói như thế với gã, thì kẻ đó không biết đã bị gã bắn chết bao nhiêu lần rồi.
Trương Hách híp mắt lại, chống tay dưới cằm, một tay khác như có như không bóp bóp cơ tay của gã.
Hạ lão đại đen cả mặt, giận mà không dám nói gì.
Gã thử chửi một câu xem, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho gã.
Nhưng mà cái thằng ranh này kiên quyết giam ông đây ở đây là có ý đồ gì? Sau khi suy nghĩ như vậy, Hạ lão đại càng cảm thấy bên trong chắc chắn có âm mưu.
Các bạn muốn hỏi đại ca từ đâu mà nhìn ra âm mưu ư? Đại ca liền nói cho các bạn biết, là từ người thằng ranh này chứ đâu, Hạ lão đại có thể nhìn thấy sự không sạch sẽ cũng chẳng thuần khiết gì·trong ánh mắt của thằng cháu này!
“Đây rốt cuộc là cái nơi nào?” Hạ lão đại nghiêm nghị hỏi, đùa giỡn ngang ngược là phương pháp vô dụng, dụ dỗ mới là phương án đúng đắn, gã quyết định thay đổi chính sách.
Lấy khí thế của một đại ca xã hội đen để đàm phán cùng người, không chắc có thể thành công.
Ngón tay Trương Hách nhìn có vẻ mềm mại nhưng lại ác bá siết chặt lấy Hạ Quân, nụ cười trên mặt hắn thực nhẹ nhàng: “Ngươi nói xem?”
“Tao nói? Tao thì nói cái gì? Tao mà biết thì tao còn hỏi mày làm cái gì nữa!?”
Mắt Trương Hách híp lại.
Hạ Quân giật giật vai, trầm giọng nói: “Thì cũng không hẳn là tao không biết.”
“Ồ?” Trương Hách bật cười, dùng ngón tay nắm lấy cằm Hạ Quân, xoa xoa một chút, “Ngươi biết cái gì?”
“Cái nơi chết tiệt này quá nguyên thủy và hoang sơ, lại còn nhiều thứ quỷ dị!”
Ánh mắt Trương Hách tối sầm lại, lực tay nắm lấy cằm Hạ Quân cũng nặng thêm mấy phần.
“Con mẹ nó mày đang làm cái quái gì vậy!?” Hạ Quân nhướng mày, gỡ tay Trương Hách ra.
Trương Hách thế mà lần này lại không tính toán với hành động ấy của Hạ Quân, thu tay lại, cúi đầu nhìn không rõ vẻ mặt.
Một lúc sau giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Ngươi không thể rời đi.”
Trương Hách nhướng mi nhìn Hạ Quân, nở một nụ cười thiếu đánh, một tay ôm lấy đầu Hạ Quân, nhìn thẳng vào gã, giọng điệu âm u: “Ngươi không thể đi đâu hết, không thể rời khỏi nơi này.
Ngươi sẽ chết.”
“Cái đm mày còn đổi thái độ! Đệt!” Hạ Quân đấm một phát vào mặt Trương Hách.
Trương Hách quay đầu lại, ánh mắt u ám.
Hắn giơ chân đạp Hạ Quân lăn xuống đất, nhìn gã đầy trịch thượng, “Gia có thể để ngươi sống đến bây giờ thì cũng có thể khiến ngươi chết trong nháy mắt.
Còn dám làm những chuyện không nên làm…”
“Giết tao? Con mẹ nó mày có gan thì giết tao luôn đi này!”
Hạ Quân chống hai tay ở sau lưng trừng mắt nhìn hắn, thằng ranh này nếu hôm nay không giết chết gã thì gã sẽ không để cho cả nhà nó yên!
“A… Giết ngươi?” Trương Hách cười lạnh.
Mặt hắn lập tức tối sầm lại, ngồi xuống nắm lấy tóc Hạ Quân, nói: “Giết ngươi thì dễ cho ngươi quá, Gia làm chết ngươi!”
“Đệt!” Hạ Quân từ dưới đất bò dậy, dùng hết sức đấm Trương Hách một cái.
Hạ lão đại liều mạng lao vào hắn, liên tiếp đấm vào người đối phương, ra tay hết sức hung ác.
Trương đại gia có chút mơ hồ, đến khi phản ứng lại thì lập tức đứng bật dậy đảo ngược tình thế.
Hai người đánh nhau thành một đoàn.
Đánh nhau trận này, được gọi là đánh đến tối tăm mặt mày.
1:30 Trương đại gia toàn thắng.
Đại ca của chúng ta mặt mũi sưng xanh giờ đang nằm bất động dưới đất, nằm ngay đơ như một cái xác.
Trương đại gia để trần nửa thân trên khoang tay trước ngực nhìn gã, không lâu sau từ bả vai hắn lấy ra mấy nhánh cây nhanh chóng quấn lấy người Hạ Quân, hung hăng vứt gã lên bàn.
Bàn kêu kẹt kẹt có chút không vững, Hạ lão đại rên lên một tiếng, khịt mũi co người lại trên bàn.
Thằng nhãi này ra tay cũng quá độc ác! Ngực gã sắp vỡ ra vì đau rồi.
Hạ Quân đau đến không thốt lên lời, hai tay vô lực buông xuống bàn, mí mắt sưng đỏ, hằn học nói với Trương đại gia: “Cái đm mày hôm nay mà không giết bố mày đi, ngày mai bố sẽ phế bỏ mày! Khụ khụ…”
Thằng nhãi Trương Hách xấu xa nở nụ cười nghe những lời gã nói.
Hắn đi tới lột sạch quần áo trên người Hạ lão đại, sau đó nhìn gã đang trần truồng nằm