Lúc này, Nam mặt sẹo nhìn Tiêu Chấn Long một cái thật sáu, trâm giọng nói: “Có thế lại lần nữa nhìn thấy người anh em là
cậu, tôi cũng không còn gì tiếc nuối.
Nhưng mà người anh em à cậu phải nhớ, ờ trong không gian này cậu có thể nhìn thấy tôi cũng không phải là chuyện gì tốt, mau rời đi đi.”
Nói xong câu đó, thân hình của Nam mặt sẹo vậy mà lại dần dần mờ đi ở trong bóng đêm, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tièu Chấn Long nghẹn ngào muốn đi tới ôm lấy Nam mặt sẹo, lại không ngờ anh chí ôm được không khí, câu nói kia của Nam mặt sẹo vẫn còn văng vầng ở bên tai.
“Nghe lời anh Nam, mau chạy đi!”
Lúc này trong không khí đột ngột vang lên một câu, khiến cho cả người Tiêu chấn Long giật mình, anh theo giọng nói tìm lại.
Tiêu Chấn Long phát hiện không biết cửa sắt phòng tối giam giữ mình đâ mở ra từ lúc nào, bản thân ngồi xếp bằng ở bên trong miệng phun ra máu đang nói chuyện.
“A…” Tiêu Chấn Long giật mình kêu lẽn một tiếng, theo bản năng lui về sau một bước, dựa vào trên vách tường lạnh băng, hoảng sợ mà nhìn chính mình đã sớm gầy nhưque củi ở trong phòng tối.
“Mi nói… cái gì?” Tiêu Chấn Long có cảm giác sau lưng mình đâ bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng, nơi như mộng như ảo này quả thật sáp ép điên Tiêu Chấn Long rồi.
“Đi nhanh đi! Mau… đi!” Theo giọng nói biến mất, cửa săt phòng tối lại khép lại lần nữa.
“Tao nên chạy đi đâu?” vẻ mặt Tiêu Chấn Long buồn bã mà dựa ở trên vách tường, dựa một hồi, Tiêu Chấn Long lại phát hiện ra mình đã dần dần hoàn toàn di vào bẽn trong vách
tường, bất kể bản thân có giãy giụa như thế nào cũng không tránh thoát ra được vách tường giống như đầm lầy này.
Cả vách tường giống như cát chảy trong sa mạc, đang từng chút một mà cán nuốt bản thân anh…
Tiêu Chấn Long phát hiện mình lại đi tới một chỗ, khắp mọi nơi toàn là tàn tích, có rào chắn bị đốt cháy, khắp nơi là xác chết và súng ống, trên không trung còn thỉnh thoảng lại có một chiếc máy bay lao xuống.
Ngay trước gò đất của anh còn thỉnh thoảng truyền tới tiếng súng đứt quãng và tiếng gọi ầm ĩ.
Tinh cánh này đối với Tiéu Chấn Long lại khá quen thuộc, người từng xem phim chiến tranh đều biết đây là chiến trường, là chiến trường hoặc là anh chết hoặc là tôi chết.
Xác chết của giặc ngoại xâm Nhật Bán nâm ngốn ngang đầy đất đã nói rõ đây đang là ngày chiến tranh kháng Nhật, máu vẫn còn đô’ cũng đồng nghĩa với việc chiến tranh vẫn còn đang diễn ra.
Tiêu Chấn Long ra sức bò lên trên đồi núi, đứng ờ trên đỉnh đồi, quan sát phía dưới.
Dưới đồi núi là hàng trăm hàng ngàn quân đội đang chém giết, những viên đạn vô tình lại thỉnh thoảng bay qua trên đầu mỗi người, có lúc sẽ có mấy đầu bom nơ-tron rơi về phía sau, sau đó lại cỏ máu tươi đầm đìa chảy ra từ lỗ đạn.
Tièu Chấn Long lần đầu tiên được tự mình trải qua loại tình cánh chiến tranh này đã hoàn toàn bị tất cả trước mắt làm chấn động, chỉ thấy Bát Lộ quân mặc quân trang màu xám đại diện cho phe mình đang bắn nhau với bẻn phe Nhật Bản đang giơ cờ thạch cao màu trâng.
Dường như lũ giặc ngoại xâm Nhật Bản đã chiếm hết ưu thế, chỉ thấy bẻn phe Bát Lộ quân mấy chục người đánh với đội quân hơn một ngàn người, có vẻ như toàn bộ sắp bị tiêu diệt hết, nhưng trong Bát Lộ quân lại không có một ai lùi bước, họng súng trong tay vẫn bân ra ánh
lửa như cũ.
Tiêu Chấn Long thấy hết toàn bộ mà một trận nhiệt huyết dâng lên, cúi đầu liền thấy dưới chân có cây súng tiếu liên, Tiêu Chấn Long thuận tay cầm lên.
Anh bèn học trong phim ảnh trên tivi, lập tức xả đạn liên hồi về phía giặc ngoại xâm Nhật Bản ở dưới đồi núi.
Những viên đạn điên cuồng bân ra đều mang theo ngọn lửa phẫn nộ mà nhâm về phía kẻ xâm lược Nhật Bản, hiến nhiên là Tiêu chấn Long đột nhiên gia nhập đã khiến cho hai phe đột nhiên giật mình sợ hãi.
Súng Ống của hai bên đột nhiẽn dừng lại, quan quân hai bên dùng ánh mát khác thường mà nhìn Tiêu Chấn Long.
Cũng chính vào lúc này một tình huống kỳ lạ đột nhiên xuất hiện, trên bầu trời tiếng sấm ầm ầm, gió to nổi lẽn bốn phía, gió lớn cuốn lên một trận cát đen cuồn cuộn phủ lẽn trên mặt đất.
Theo cơn gió lớn dừng lại, ờ phía dưới đồi núi lại xuất hiện cực nhiều quán Nhật Bản, Tiêu Chấn Long đoán chừng đến có đến cả vạn người.
Chỉ thấy đám giặc Nhật Bản này cầm lưỡi lẽ trong tay điên cuồng mà nhào vẽ phía Tiêu Chấn Long.
Trong lòng Tiêu Chấn Long sợ hãi, súng tiếu liên trong tay đã biến mất không thấy đâu từ lúc nào.
Trong cơn kinh hoảng Tiêu Chấn Long duỗi tay sờ soạng chiến đao Hồng Nhật ờ sau lưng, đột nhiên Tiêu Chấn Long phát hiện ra chiến đao Hồng Nhật lại không rút ra khỏi vỏ được, giống như nó chỉ là một vật trang trí.
Nhìn thấy đám giặc Nhật Bản đen nghìn nghịt đang sâp xông tới, Tiêu Chấn Long đột nhiên trấn định lại,