Ngay lúc này, một tiếng hú vang lên gần phía trước, tay sai hội Furukawa phía trước đang chạy trối chết dừng lại.
Hai mươi mốt người Tiêu Chấn Long cũng dừng lại theo, cầm dao quan sát phía trước, quan sát xem cuối cùng trước mât xảy ra chuyện gì.
Đám người phia trước tự động tách ra, Tièu chấn Long thấy cuối đám người có một chiếc xe hơi, có một người đứng trên xe.
Vừa hay lúc này ảnh tráng ló ra, ánh tráng chiếu lẽn người đứng ở nóc xe kia, Tiêu Chấn Long thấy người trẻ tuổi mặc vest trắng, ánh mât tà ác thoáng tia độc ác, rố ràng anh ta hận mấy người Tiêu Chấn Long thấu xương.
Ngươi này chính lè đại ca Chu Vinh Tài, một trong Song Sát hội Tam Hợp nghe tin thì đến đây, anh ta không ngờ Tiêu Chấn Long lại khó đối phó như vậy, hội Furukawa bị anh giết thảm thương như thế, xem ra Tiêu Thiên Long thật sự là danh bất hư truyền.
“Cậu chính là Tiêu Thiên Long sao?” Người trên nóc xe nói.
Tiêu Chấn Long vừa nghe ngươi náy biết nói tiếng Trung, đảy là ai? Tiêu Chấn Long lạnh lùng nhìn anh ta qua mặt nạ, không
đãp.
Người trẻ tuối không quan tâm phản ứng của Tiêu Chấn Long, vẫn hét lởn: “Lúc ở Đãi Loan nghe nói cậu đánh nhau rất giòi, không ngờ thật sự là vậy, quả là trăm nghe không bầng một thấy!”
Tiêu Chấn Long nghe đến đây biết người này châc chân đến từ Đài Loan, nhưng không biết là ai có thù oán gì với mình.
“Nhưng hỏm nay dú cậu đảnh nhau giỏi đến mửc não thì cậu cũng phải chết!” Chu Vinh Tài nói đến đây, ai cũng có thê nghe được oán hận trong lõng anh ta: “Cậu xem cho kỹ đây lã ai?”
Nói đến đây, Chu Vinh Tài nhấc một người từ dưới xe lên nóc xe như nhấc đồ vật gl đó.
Tiêu Chấn Long vừa nhìn lòng đả chấn động, là Lệ Ngọc.
Lệ Ngọc trên nóc xe cố gáng vùng vấy, miệng liên tục hét lên: “Anh lã đồ khốn nạn! Mau thả tôi ra!” Nhưng Chu Vinh Tãi không để ý đến phản kháng của Lệ Ngọc, dùng một tay khống chế Lệ Ngọc phân kháng.
Các Thiết vệ nhìn Lệ Ngọc, ngạc nhiên trong lòng, nói thầm không phải Lệ Ngọc đi cùng Triệu Huy Mạnh sao, sao lại rơi vào tay người này, xem ra bây giờ Triệu Huy Mạnh lành ít dữ nhiều.
Các Thiết vệ vừa nghĩ đến đảy, ai nấy đều tửc giận không thôi, sát khí lần nữa bùng lên không kiếm soát.
Tiêu Chấn Long cố gầng nhân nhịn lửa giận ngút trời trong lòng, chầm chậm tháo mặt nạ ác linh xuống, lộ ra gương mặt cương nghị, thờ ơ nói: “Cuối cùng anh là ai?”
Lệ Ngọc vừa thấy Tiêu Chấn Long tháo mặt nạ xuống đã vui vẻ hét lởn: “Anh!”
“Tôi là ai? Hừ! Cậu mãi mãi không biết được!” Chu Vinh Tài trên nóc xe cười hung ác: “Tiêu Chấn Long, dù hôm nay cậu đánh được, có thể đánh hết mấy người này, nhưng cậu có thể đảm bảo trốn thoát khỏi truy sát của hơn nghìn người không? Cậu xem!”
Chu Vinh Tài giơ tay phải lên chỉ, tay sai Yamaguchi-gumi quanh nóc xe tự động tránh ra mở đường để đám đám người Tiêu Chấn Long có tầm nhìn.
Tiểu