Nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Chấn Long, Trương Bá Chính khó khăn mở mắt ra, trên khuôn mặt tái nhợt cố nặn ra một nụ cười, nói: “Yên tâm đi! Đại ca, tôi… không chết được.
Chỉ là lúc nãy không biết bị tên khốn nào… đảm… đảm một dao sau lưng, ai ui!” Trương Bá Chính đưa tay sờ sau lưng thì thấy ướt đầm một mảng, một dao này thật quá độc ác, nếu đổi lại là người khác, có lẽ đẽ sớm về chầu trời rồi, cũng may thể lực của Trương Bá Chính rất tốt, nếu không bây giờ thứ mà Tiêu Chấn Long thấy sẽ là một cái xác.
“Trương Bá Chính, anh con mẹ nó phải sổng thật khỏe mạnh, nếu không tôi không biết phải giải thích với các anh em thế nào.
Anh còn đứng dậy được không?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Không thành vấn đề!” Nói xong, Trương Bá Chính kiên cường đứng lèn nhờ sự giúp đỡ của Tiêu Chấn Long, tay phải anh ta đặt lẻn vai Tiêu Chấn Long, tay kia cầm dao găm, được Tiêu Chấn Long đỡ, từng bước đi về phía khách sạn.
Nhìn thấy Tiêu Chấn Long cứu Trương Bá Chính đi, thủ lĩnh của hội Inagawa vô cùng tức giận, điên cuồng ra lệnh cho đàn em của mình lao về phía Tiêu Chấn Long.
Do sự điều động quản của hội Inagawa, áp lực đè lên đội quân CỜĐen bên này được giải tỏa ngay lập tức, nhưng áp lực bẻn phía Tiêu Chấn Long lại lập tức tăng vọt, chỉ trong một thời gian ngắn, hội Inagawa đã bao vây đội ngũ hơn trăm người của Tiêu Chấn Long.
Mỗi quân Cờ Đen vung dao găm trong tay đế chống lại
sự tấn công của đám người trước mặt, thỉnh thoảng lại có vài người ngã xuống.
Dần dần, Tiêu Chấn Long không thế tiến thêm được bước nào nữa, những người của hội lnagawa đã bao vây đám người Tiêu Chấn Long ngoài ba vòng trong ba vòng, không thế nhúc nhích được.
Lúc này, Tiêu Chấn Long đang mang theo Trương Bá Chính bị thương, sức mạnh và phạm vi tấn công bị hạn chế đi rất nhiều.
Đứng trước khách sạn, Hỏa Phượng chăm chú theo dõi mọi nhất cử nhất động của Tiêu Chân Long, khi thây Tiêu Chấn Long và những người khác đang bị bao vây tầng tầng lớp lớp thì vô cùng lo láng.
Tại thời điểm hiện tại, hội Yamaguchi-gumi và Inagavva đã mất gần hai ngàn người, trong khi quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long chỉ mất chưa đầy năm mươi người, nhưng số người bị thương đã lên đến hơn một trăm.
Hỏa Phượng khẩn trương huy động một trăm người của quân Cờ Đen chống lại phe Yamaguchi-gumi, phát lệnh liều chết, xông vào vòng chiến của hội Inagavva, đảm bảo phá vỡ vòng vây thép của chúng, tạo cơ hội cho đại ca Tiêu Chấn Long và những người khác thoát khỏi vòng vây.
Một trăm quân Cờ Đen nhận mệnh xông tới, lúc này mặt ai nấy đều đỏ gay, một trăm người gào thét như một cơn sóng mạnh mẽ xô vào vòng chiến của hội Inagavva, ai cũng mang trong mình tinh thần quyết tử, dao găm trong tay tỏa ra sát khí ngút trời.
Một số quân Cờ Đen ỷ vào vóc người cao lớn, không thèm đê’ ý đến cú đấm của kẻ thù, mặc cho chúng đấm vào người, nhưng đấm thì dẻ mà thu về lại khó.
Một tên côn đồ của hội lnagawa trong nhóm chiến đấu đấm vào mặt một quân Cờ Đen, người này chỉ hơi quay đầu sang một bên, sau đó dùng một nắm đấm sât bổ mạnh vào cổ tay tên kia, khiến tên côn đồ đau đến mức kêu lên thảm thiết như heo chết.
Quân Cờ Đen phớt lờ lời van xin của kẻ thù, tay phải
vung dao găm lên, đâm thầng vào bụng tên kia.
Chỉ nghe “phập” một tiếng, có lẽ âm thanh đã bị át đi bời những tiếng la hét xung quanh, nhưng tên côn đồ vần cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo của con dao găm đang xuyên qua bụng mình, hộc máu, ngã xuống trước mặt quân Cờ Đen.
Hóa Phượng nhìn thấy trăm quản Cờ Đen điên cuồng lao vào vòng chiến, nhưng tốc độ tiến lẽn quá chậm, không phải do quân Cờ Đen không đủ dũng cảm mà là do có quá nhiều người thuộc hội Inagavva bao quanh đám Tiêu Chấn Long.
Hết lớp người này đến lớp người khác, trên mặt đất đầy xác chết của người hội Inagavva, từng xác người trên mặt đất đều trở thành vật cản bước tiến của quân Cờ Đen.
Gần một nghìn xác người nằm la liệt trên quảng trường trước khách sạn, tạo thành một khung cảnh tàn khốc, tất cả mọi người đều không chút kiêng kỵ giẫm đạp lên xác đồng loại, máu đỏ bần tung tóe xen lẫn tuyết tráng từng lúc phủ kín bước chân của mỗi người.
Người từ hội Inagavva và Yamaguchi-gumi đã không thê’ khống chế được nội tâm khát máu của mình, đội quân của Tiêu Chấn Long đang ớ trong một cuộc chạm trán khốc liệt.
Thủ lĩnh của cả hai bang đều liên tục điều động thêm người, vì vậy mặc dù bị thương vong nặng nề, chúng vẫn tin rằng đội quản của Tiêu Chấn Long sẽ sớm bị tiêu diệt.
Không phải vì thủ lĩnh ra lệnh liều chết mà chúng đã thực sự thấy được sự dũng mãnh của đội quân Tiêu Chấn Long, lúc này đã không thế hòa giải được nữa, sự thất bại của một trong hai bẽn sẽ khâc sâu vào máu thịt, cho nên dù có phái đối mặt với một cuộc chiến bi thảm, thủ lĩnh của hai băng nhỏm vần quyết định không dừng lại cuộc truy đuổi, không ngần ngại chiến đấu cho đến khi tiêu diệt người cuối cùng của đội quân Tiêu Chấn Long trên đất Nhật.
Đứng bên ngoài trận chiến, Hỏa Phượng nhìn vòng kháng cự của Tiêu Chấn Long ngày càng nhỏ lai, Hỏa Phương biết mỏi
lần vòng chiến đấu này nhỏ đi đồng nghĩa với việc một quân Cờ Đen bị tiêu diệt, đồng nghĩa với việc nguy hiếm đang ngày càng đến gần Tiêu Chân Long.
Trong vòng chiens, Lý Thế Vinh dù trên người chi chít vết chém vẫn rất dũng cảm, ngoan cường, máu tươi của địch thỉnh thoảng lại chảy xuôi