Bầu tròi bên ngoài nhà xưởng đang dân dân nhạt di, chân trời sắp ló ra một ánh rạng đông, trên vùng đất trống rộng lớn bên ngoài nhà xưởng lò mờ có mấy chục chiếc xe tải quân dụng đang đỗ, mấy trăm tên quân nhân Nhật Bản vác súng trên val, đạn lèn nòng, phía sau bọn họ là bốn máy bay trực thăng võ trang Apache đang đỏ.
Mỗi một tèn quân nhân ó trước xe tál đều đầu đội mũ sât, chán đi giây da, trẽn người mặc đồ quán dụng có tác dụng chống đạn, họng súng tiếu liên đen sì trong tay khiến cho bất kỳ ai cũng không thể bỏ qua được uy lực nhả đạn của nó.
Ba người Tiêu Chấn Long, Hóa Phượng và Lý Thế Vinh nâm ở trên nhả xưởng Mitsubishi nưong theo ánh rạng đông của buổi sáng mà nhìn, nhìn đội quản võ trang Nhật Bán ở cách đó không xa, ba người Tiêu Chấn Long liếc nhìn nhau đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặc dù Tiêu Chấn Long chưa từng ở trong quân đội, nhưng mà cũng đã từng xem phim ờ trên tivi, đám người trước mát này hoàn toàn không phải là đội ngũ cảnh sát Nhật Bản, mà là quân đội quốc gia Nhật Bản -đội tự vệ Nhật Bản.
Nếu như Tiêu Chấn Long bắn nhau với đội tự vệ Nhật Bản, vậy
thi tính chất cúa toàn bộ mọi chuyện sẽ thay đối.
Nhưng vậy sẽ không đơn giản chi là xã hội đen dùng vũ khỉ đánh nhau, từ góc nhìn của nước Nhật thì có thể nói là hành động diệt trừ xã hội đen, nhưng mà tiêu diệt một tổ chức xã hội đen hơn hai trăm người lại còn phải dùng đến quân đội quốc gia sao? Chưa kể tổ chức tập đoàn Nam Thiên của Tiêu Chấn Long hoàn toàn không thuộc về Nhật Bản, nói cách khác, nếu Tiêu Chấn Long cầm lấy vũ khí phản kháng, như vậy hành động này của bọn họ hoàn toàn có thế bị người khác xuyèn tạc là xâm lược.
Cho dù Tiêu Chấn Long có khôn ngoan như thế nào, nghĩđến nát óc cũng không nghĩ ra được vì sao Nhật Bản lại huy động quân đội quổc gia đến đối đầu với bọn họ.
Nhưng mà có một vài chuyện Tiêu Chấn Long hiếu rõ bây giờ nguyên nhản đã không còn quan trọng nữa, lúc này Tiêu Chấn Long và anh em của anh nên suy nghĩ báo toàn tính mạng như thế nào thì hơn.
Cuối cùng là ngồi chờ chết, hay lã chiến đấu, nếu như đáu lại thì lấy gl mà đấu đây, chắng lẽ phái dùng nâm đám của mình đi đấu lại với súng đạn và lựu đạn của quân đội quốc gia sao? Chưa kể còn có cả bốn máy bay trực thăng quân đội như hổ rình mồi, chỉ cẵn mấy phát đạn đạo là đã đủ oanh tạc nhà xưởng chổ bọn họ rồi, Tiêu Chấn Long nghĩ đến đây trong đầu đột nhiên nảy ra một câu hỏi, đúng vậy, nếu muốn tiêu diệt sạch bọn họ, thì chí cần mấy phát đạn đạo là được, việc gì phải tốn công như vậy chú? Lại còn huy động nhiều quản nhân quốc gia như vậy, chính phú Nhặt Bản cũng quá đế mât đến anh rồi.
Rổt cuộc là nguyên nhân gì đây? Tiêu Chấn Long nghĩ mãi không ra được lý do gì, quay đầu lại nhìn Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng ở bẽn cạnh cũng đều đang có vé mặt mờ mịt.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chấn Long liếc mât một cái ý báo, ba người lại lén lút quay lại nhà xướng đế thương lượng kế hoạch.
Cùng lúc đó, một chiếc xe Jeep quân dụng ở bên ngoài nhà xưởng Mitsubishi, một người mặc đồ quán nhân đang nói gì
đó với một người trung niên mặc âu phục ờ trong xe.
“Bộ trướng Yoshino, ngãi cứ hạ lệnh đi.
Chí cần ngài hạ lệnh một tiếng thôi, tôi đảm bảo quản đội cúa tôi sẽ giải quyết hết đám người xã hội đen này trong thời gian ngăn nhất.” Người đang nói chính là một sĩ quan mặc đồ quân nhân.
Bên thái dương của sĩ quan đã hơi điểm bạc, bộ trướng Yoshino đảm nhận chí huy quân sự của chinh phú Nhật Bản lại hơi lẳc đầu, liếc mẳt nhỉn sĩ quan ở bên cạnh một cái, không hề khách sáo mà nói: “Anh biết cái gì? Anh có biết nhà xưởng Mitsubishi này có gì không? Anh tưỏng là mấy viên đạn đạo của anh bân tới, người bị giế t chết chỉ là đám người đó thôi sao? Đồ vô dụng!”
“Vãng! Bộ trưởng Yoshino! Nhưng mà theo tôi biết thi xỉ nghiệp Mitsubishi này chỉ có một xưởng công binh của quốc gia, ngoại trừ điều này ra