Nhìn bóng dáng Trương Anh Tú và Trương Bá Chính chạy như bay ra ngoài, Tiêu Chấn Long không nhịn được mà cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng, ngay cá ông trời cũng không muốn đế cho bọn họ chết trên đất Nhật Bản này, vậy thì bọn họ còn lý do gì mà đi từ chối quyền được sống chứ.
Tiêu Chấn Long tự tin rầng dưới điều kiện ngang nhau, quân Cờ Đen của mình chắc chân sẽ không thua kém bộ đội đặc chúng của một quốc gia, thậm chỉ còn xuất sẳc hơn nhiều.
Bởi vl quán Cở Đen của anh đều đã trải qua lề rửa tội là chiến tranh, vượt qua thử thách bẵng máu tươi.
Nói đến năng lực thực chiến thì hoàn toàn vượt xa đám quân nhân với nghĩa vụ quân sự có thời hạn này, chưa kể bây giờ quân Cờ Đen của anh sắp như hổ mọc thêm cánh, trừ khi huy động quân đội gấp mười lần trở lên hoặc là đội quân bầng máy, thì ai có thế dề dàng hạ gục được tất cả bọn họ chứ.
ít nhất chính bản thân Tiêu Chấn Long không tin.
Nhưng mà Tiêu Chấn Long lại nghĩ một khi thật sự chiến đấu với lực lượng tự vệ Nhật Bán, vậy thì sẽ đi xa với mong muốn ban đầu là chém giết với Yamaguchi-gumi cúa anh.
Nghĩ tới chi một lát nữa trận chiến giữa xă hội đen hai nước sẽ trở thành hành động quét sạch của lực lượng quốc gia, trong lòng Tiêu Chấn Long thật sự không biết nên vui hay buồn, điều khiến cho Tiêu Chấn Long thấy bực bội hơn đó chính là anh hoàn toàn không biết vì sao võ trang quốc gia Nhật Bản lại coi anh là mục tiêu để tiêu diệt.
Hắn không phải là do nhầm lẫn đấy chứ, nếu là như vậy thật thì oan cho anh quá, trong lúc Tiêu Chấn Long còn đang ngây người, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính đã dần tất cả quân Cờ Đen đi xuồng, các anh em bị thương cũng đều được người khác đỡ.
Lúc mọi người nhìn thấy vũ khí trang bị trong xường công binh dưới lòng đất này, mọi gần như đều phấn khích hét lẽn một tiếng nháy cẳng lẽn, ngay sau đó người sau nối tiếp người trước mà lao vào trong phòng trưng bày vũ khi giành lấy vũ khỉ trang bị mã họ cảm thấy thuộc về minh.
“Nhớ kỹ, mọi người chỉ có thời gian ba phút chuẩn bị, cũng đừng quên mặc cả áo chống đạn nữa.” Tiêu Chấn Long dặn
dò, nói xong chính anh cũng lao tới giá trưng bày lựa chọn trang bị cùng với các anh em.
Bẽn ngoài nhà máy, nám trăm quản lực lượng tự vệ Nhật Bản dưới kế hoạch tấn công đẩ được đặt ra tốt trước đó bẳt đầu di chuyến về phía nhà máy Mitsubishi, ba trăm người bao vây ờ bên ngoài, hai trăm người còn lại chia thành hai đội nhỏ lần lượt xông vào hai đầu cửa lớn của nhà máy.
Bời vì lần giao chiến trước đó đám người của Tiêu Chấn Long ngoại trừ mấy khấu súng ra cũng không còn vũ khí nào khác, cho nẽn tất cá đám quản tự vệ này đều rất lớn mật, không hề kiêng kỵ gì mà xông tháng vào trong nhà máy chỗ đám người Tiêu Chấn Long.
Tiếng bước chân rầm rạp từ xa tới gần, đi tới trước cửa lớn của nhà máy, hai tên quân tự vệ kéo mờ cửa nhà máy ra.
Lúc này nhà máy hoàn toàn tối tăm, quân tự vệ ớ bẽn ngoài không dám liều lĩnh bèn lấy mây cái pháo sáng ra ném vảo bên trong nhà mây, chỉ trong chốc lát nhã máy đẫ sáng như ban ngây.
Sau vài giây, mấy tên quân tự vệ dưới sự dẫn đầu của đội trường xông vào trong nhà máy bắn càn quét một trận, súng tiếu liên xếp thành từng hàng mà đi tháng về phía trước, thỉnh thoáng lại vang lên tiếng viên đạn bán lẽn trẽn vũ khí kim loại, cũng đủ khiến cho người bên ngoài biết tỉnh hình chiến đấu ở bẽn trong nhà máy.
Nhưng mà bán quét xong lại không thấy truyền tới tiếng kẻ địch bị thương, đội trường vươn tay ý bảo ngừng bấn, mượn ánh sáng chiếu vào từ cứa số trên vách tường mà quan sát tình hình bên trong nhà máy.
Cũng chính vào lúc này, đột nhiên có mấy thứ giống như lựu đạn bay ra từ phía đổi diện, sau đó lại nghe thấy có người hét lên: “Bồi thường cho tụi mày cái này.” Cả đám quân tự vệ đều
tưởng lựu