“Yên tâm! Tôi có biết một chút về lòng tự tôn dân tộc hẹp hòi của người Trung Quốc, bọn họ thà râng chết trận, chứ nhất định không muốn cứ bị độc chết như vậy, cứ cho là tôi đang lừa bọn họ đi, nhưng bọn họ nhất định sẽ bị lừa.” Dứt càu, Ono nhin đòng hồ trẽn cố tay của minh mã không nói thêm tiếng nào.
Trong phút chốc đầy người đứng trong đống đố nát của nhà mây to lởn nhưng lại không phát ra ám thanh nào, chi có tiếng xèo xèo từ ngọn lửa vần đang thiêu rụi đống đố nát còn chưa cháy hết.
Lúc chỉ cỏn mười giây nữa, một tiếng động từ trong nhà máy chế tạo vũ khí truyền ra ngoài.
“Tất cả phòng bị!” Sĩ quan bẽn cạnh Ono ra lệnh, tất cả binh linh đứng trước xe tăng đều giơ súng lên, nhắm vảo lối ra của nhà máy chế tạo vũ khí.
Chí trong chốc lát, từng nhóm người một lần lượt bước ra
ngoài từ bẻn trong, quán lính xung quanh Ono cũng vì dòng người đông đúc này mà không ngừng lùi về phía sau?
Đảy là nhóm người gì vậy?! Khi dòng người này đứng yên trẽn mặt đất, vẻ mặt cúa tất cá bọn họ đều lọt vào mât cúa những người lính Nhật Bán đang có mặt ồ đây.
Chí nhìn thấy nhóm hơn một trăm người này dìu dât lẫn nhau, hầu như ai cũng đều đã bị thương, có rất nhiều vết thương giống như bị dao chém trẽn người, thậm chí còn có máu tươi chảy xuống đất tí tách, cho dù vết thương đã được băng bó lại bầng băng gạc thì cũng đã sớm nhuộm thành một màu máu đỏ thẫm.
Bọn họ tụm năm tụm ba, tạo thành từng cặp dựa vào nhau, vẻ mặt kiên quyết bộc lộ ra sự lạnh lùng nghiêm nghị không khuất phục.
Cho dù là đang đối mặt với quân đội của một quốc gia, trên mặt của tất cả mọi người cũng không sợ hãi một chút nào, cho dù trong tay đã không có vũ khí, ánh mắt của mọi người cũng không để lộ ra một tia hoang mang sợ hãi, những điều này làm cho binh lính của Nhật Bản đang bao vây không khỏi giơ ngón tay cái.
Ono vừa định nói gì đó thì lập tức nhìn thấy dòng người tự động tách ra thành một con đường, có một thanh niên bước tới từ phía sau, áo khoác trên người đã rách nát từ lâu, nhưng dáng người anh tuấn vẩn không hao tốn gì, vần cứ tỏa ra khí chất đê’ vương, hai mầt lạnh lùng nhìn quân đội Nhật Bản.
Tiêu Chấn Long đứng thầng ở phía trước các anh em, phía sau là Hoả Phượng cùng với Lý Thế Vinh đã bị thương, sau đó là Trương Bá Chính và Trương Anh Tú, cuối cùng là mười tám thiết vệ.
Ono nhìn Tiêu Chấn Long bằng ánh mât tán thường, trong lòng vô cùng chắc chần Tiêu Chấn Long chính người dần đầu của bọn họ.
Ono vung tay một cái, quân đội phía sau lập tức
xông lên bầt lấy Tiêu Chấn Long và những người khác.
Tiêu Chấn Long đứng trước quân đội thép Cờ Đen mà phong độ phất tay, ngăn đám binh lính của Nhật Bản đang muốn xông lên, sau đó xé bỏ áo khoác ngoài của mình, những người ở phía sau Tiêu Chấn Long gần như cũng xé bỏ áo khoác cùng lúc, đám binh lính Nhật Bản đang muốn vây băt bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, đột nhiên lui về phía sau.
Không chỉ có bọn họ, mà hầu như cả Ono cùng với đội ngũ hơn ngàn người phía sau gẫ ta cũng lùi về sau một bước, tất cả đều nhìn đội ngũ của Tièu Chấn Long vởi ánh măt sợ hãi.
Chỉ thấy bên trong áo của mọi người bao gồm cả Tiêu Chấn Long đều treo đầy lựu đạn, trên người ai cũng có tới mấy chục cái.
Nếu chỉ có một người treo bao nhiêu đó lựu đạn thì cũng sẽ không đủ đáng sợ mấy, nhưng hơn một trám người ai ai cũng treo đầy lựu đạn như vậy, hơn nữa lại còn tụ tập lại bén cạnh nhau.
Nếu trong đõ có một cái phát nố, sức công phá cúa mấy ngàn quá lựu đạn này lởn hơn xe tăng rất nhiều, nhất định những người mặt ớ đáy sẽ không một ai sống sót cá.
“Cậu… cậu muốn lãm gi?” Ono không ngờ chuyện đám người cúa Tiêu Chấn Long lại kích động và không có lý trí như vậy, cho nẽn hơi hoáng sợ nói.
“Ông cũng sợ sao? Mấy người cũng sợ à?” Tiêu Chấn Long chỉ tay vào trước mặt của hãng ngàn binh lính Nhật Bản, lớn tiếng truy hói.
“Mấy người xông lẽn đi! Xông lẽn đi nè!” Trương Bá Chinh bước tới, dũng sức lột bỏ ão cúa minh, hướng về phia binh lính Nhặt Bán ớ phía trước điên cuồng kèu gào, khiến cho binh linh Nhật Bán sợ hãi tới mức ngã xuống đất.
“Chúng tôi sẽ không theo các người.
Chủng tỏi chí muốn trớ về quê hương cúa mình, cho dù hỏm nay chúng tỏi sẽ phái chết ớ nơi đất khách quẽ người, tôi cũng tin rẳng linh hồn cứa chúng tôi vẫn sẽ trớ về quẻ hương mình! Nếu hôm nay nhất định phải chết ở nơi này, trên đường có nhiều anh em đồng hành như vậy, tôi chết cũng không tiếc!” Tiêu Chấn Long trầm giọng nói.
“Đúng! Chúng tôi chết cũng không tiếc!” Tất cả mọi người trong binh đoàn của Tiêu Chấn Long đều nấm lấy tay anh em của mình giơ lên cao, lớn tiếng hét lên tiếng lòng của bản thần.
Tiêu Chấn Long lại quay về giữa Lý Thế Vinh và Hóa Phượng, nám lấy tay của Lý Thế Vinh cùng với Hỏa Phượng, lời nói của ba