Lưu Minh Nghĩa nhìn thoáng qua tài liệu trong tay, đúng sự thật báo cão: “Với khoản nợ của công ty đã chưa tới 300 trăm triệu, nếu tác động thích hợp thì nói không chừng sẽ còn ít hơn khoán này.”
“Lời này là ý gì?” Tiêu Chấn Long hơi nhíu mi hỏi.
“À!” Lưu Minh Nghĩa ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Có thể thông qua quyền cổ phần đối thành cách thu mua hạn ngạch không hoàn toàn, lấy giá trị tài sản hiện tại của bất động sản Vạn Phúc chống đỡ thì để đưa vốn cổ phần và cổ phần của công ty mới, như vậy ờ một mức độ nào đó có thể giảm bớt đưa tiền mặt của công ty vào.”
“Được, vậy làm như vậy đi.
Ngày mai lập tức mờ một buổi hội nghị tạm thời của Hội đồng quản trị tập đoàn sẽ bàn đến chuyện đâu tư hạng mục này, trình tự nên làm thì vần phải làm.
Thu mua bất động sản Vạn Phúc xong sẽ bât đâu chỉnh hợp với tập đoàn bất động sản dưới quyền Nam Thiên, rót toàn bộ tài sản sản chất lượng tốt của Nam Thiên vào bất động sản Vạn Phúc, mấy công trình vớ vấn của bất động sản Vạn Phúc đều bỏ hết.
Tôi muốn biến công ty niêm yết thứ hai của tập đoàn Nam Thiên thành một chiếc tàu chi3n trên thị trường chứng khoán bất động sản Đài Loan.” Tiêu Chấn Long tràn đầy tự tin mạnh mẽ nói.
“Vậy công ty mới kia tên là gì, không phải vẩn tên là bất động sản Vạn Phúc đấy chứ?” Lưu Minh Nghĩa hỏi.
“Dĩ nhiên không thể gọi thế, cái tên chán như vậy cũng không biết là do ai nghĩ ra.
Tôi thấy gọi là công ty cố phần bất động sản Nam Thiên đi, tên gọi tắt là bất động sản Nam Thiên.
Hai người thấy thế nào?” Tiẽu Chấn Long quay đầu tràn đầy tự tin mà hỏi hai người Lưu Minh Nghĩa với Hoàng Chu Ý.
Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý liếc mắt nhln nhau một cái, thầm nghĩ trong lòng: “Anh là ỏng chủ, anh đã dặt tèn xong rồi chúng tôi còn có thế thế nào chứ?” Nhưng mà ngoài miệng vẫn đồng thanh khen ngợi tên do Tiêu Chấn Long đặt rất hay, rất kêu.
Tiêu Chấn Long từ ánh mât của Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý là đã có thế đoán ra đại khái trong lòng hai người này nghĩ gì, tửc giận liếc hai người một cái.
Sau đó Tiêu Chấn Long đi tới một bở tường ở gần ván phòng, giơ hai tay lèn kéo tấm rèm ở trẽn vách tưởng ra, một tấm bán đồ chi tiết kỹ căng của Đãi Loan lập tức hiện ra trước mặt ba người.
Tấm bán đồ này là dụng cụ hay dùng cúa tập đoàn cấp cao khi mớ họp, bèn trẽn ấn đầy biếu đồ phán bố cứa các tập đoàn dưới quyền Nam Thiên cùng với những tập đoàn tài chính nối tiếng cúa Đài Loan.
Tiêu Chấn Long lấy cái thước bán ra lớn tiếng mà nói: “Đài Nam, Đài Bâc, Đài Trung, Cao Hùng…” Theo lời Tiêu Chấn Long vừa dứt, cây thước bán chí về phía những nơi đó, cuối cùng bàn tay phải của Tiêu Chấn Long “Bộp” một tiếng ấn òtrên bản đồ, quay đầu nói với hai người Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý: “Không tới ba năm tôi muốn khiến cho các tòa cao ốc của bất động sản Nam Thiên hiện rõ vị trí ở trên mỗi thành phố này, tôi muốn mọi người khi nhác tới tập đoàn Nam Thiên đều sẽ dựng thẳng ngón tay cái cao quý của bọn họ lên.”
Hai người Lưu Minh Nghĩa và Hoàng Chu Ý giống như cũng bị lời tuyên bổ hùng hồn dõng dạc của Tiêu Chấn Long ảnh hường, trong cảm nhận của hai người thì trước nay Tiêu Chấn Long chưa từng thất bại.
Thế nên nghe Tiêu Chấn Long nói xong, hai người cũng đều có vẻ mặt cả Đài Loan nằm trong tay ta.
“Chu Ý cô lập tức bảo cấp dưới đi tống hợp tư liệu, phần quan trọng đó là vị trí xây dựng đát giá trong tất cả các thành phố của đảo Đài Loan, tài liệu vê đất và sở hữu các tòa cao ốc, kể cả tài liệu bối cảnh của các nhà thầu tôi cũng muốn.” Tiêu Chấn Long giao nhiệm vụ.
“Vâng, Chủ tịch Tiêu.” Hoàng Chu Ý sảng khoái mà trả lời.
Đi theo Tiêu Chấn Long nhiều năm hiếu rõ bản tính của anh cho nên Lưu Minh Nghĩa đã mơ hồ đoán ra mục đích mà Tièu Chấn Long muốn mấy tài liệu nãy, có chút lo lâng mã nói:
“Sếp, lảm như vậy có phái hơl cường thế rồi không.
Như vậy đồng nghĩa với việc cướp bát cơm cúa người khác, sẽ bị người ghét đó.
Chúng ta có rất nhiều thời gian khai phá hạng mục bất động sán cúa chúng ta, không cần phái đi đào cúa người khác…”
Lời cúa Lưu Minh Nghĩa còn chưa nói xong đã bị Tiêu Chấn Long ngăn lại, Tiêu Chấn Long cười nói: “Minh Nghĩa tác phong cúa cậu đúng là quá tuân theo quy củ, tôi không có nhiều thời gian đi nghiên cứu phát minh hạng mục đầu tư của mình như vậy, cậu nghĩ Đảng dân