Lúc nãy Lữ Ngọc Đan mới phản ứng lại vớỉ câu nói vừa rồi của Tiêu Chấn Long, nhưng cãi nhau với Tiêu Chấn Long về vấn đề này thật không hay chút nào, khuôn mặt già nua cúa bà ta đó bừng lên vì tức giận.
Tiêu Chấn Long nhìn thấy bộ dạng của Lữ Ngọc Đan thì không nhịn được cười lớn.
Lý Đạt Hào vả các giáo viên cúa trường
đang đứng tiền ngoài xe không biết tại sao lại có tiếng cười sảng khoái như vậy phát ra từ chiếc xe chuyên dụng của tống thống, vang vọng khắp cả đường phố Đãi Bẳc rộng lởn.
Đường phố Đài Bâc sạch đẹp lại rộng rãi, nơi nơi phán ánh khí chất phi thường cúa Đài Bâc, trung tâm văn hóa chính trị của Đài Loan.
Nhưng đoàn xe ngày càng đi gần đến Dinh tống thống, lông mày của Tiêu Chấn Long lại ngày càng nhíu lại, mặc dù Dinh tống thống không phải vùng đất lang sói gì, mặc dù quan hệ giữa anh và ** cũng gọi là thân thiết, nhưng một thân một mình đến Đài Bác vẫn khiến Tiêu Chấn Long vô cùng áp lực.
Áp lực vô hình này khiến sác mặt Tiêu Chấn Long trở nên nghiêm túc, đôi mắt thâm thúy như muốn nhìn xuyên thấu qua cửa số bằng kính, trên khuôn mặt còn trẻ nhưng đã dày dặn kinh nghiệm của anh ngoài trách nhiệm chỉ có trách nhiệm.
Người ta nói đàn ông trầm tư là lúc họ hấp dần nhất, Tiêu Chấn Long cũng không ngoại lệ, ngay khi Tiêu Chấn Long nhìn chăm chú vào cửa kính ô tô, Lữ Ngọc Đan, người đã hơn năm mươi tuổi, không khỏi bị thu hút bởi khí chất u buồn toát ra từ người Tiêu Chấn Long, dù chỉ là thoáng qua.
“Cậu Tiêu, rẽ vào góc này là đến Dinh tồng thống rồi!” Tống Thanh Tùng kịp thời nhâc nhở Tiêu Chấn Long.
Mặc dù là lần đầu tiên đến Đài Bác nhưng tâm trí của Tiêu Chấn Long vần chưa trở lại, anh chỉ thuận miệng đáp lại một tiếng.
Phản ứng của Tiêu Chấn Long khiến Lữ Ngọc Đan và Tống Thanh Tùng thực sự cảm nhận dược sự khác biệt, phương thức tiếp dãi cao cấp như vậy không khiến Tiêu Chấn Long lộ ra chút hào hứng nào.
Cho dù là ai đi chăng nữa, được ngồi trên xe của tổng thống, có Phó tống thống đi cùng, còn sắp được đến Dinh tống thống, hơn nữa còn được Tổng thống đích thân đón tiếp thì đều sẽ lộ rõ vẻ phấn khích và thỏa mãn nhưng điều khiến hai người hết sức ngạc nhiên là Tiêu Chấn
Long một chút phản ứng cũng không có.
Đoàn xe chậm rãi rẽ vào một góc, đến ngã tư đại lộ Ketagalan và đường Nam Trùng Khánh ờ thành phổ Đài Bắc, một tòa nhà lớn kiểu châu Âu lập tức hiện ra trước mát Tiêu Chấn Long, Tiêu Chấn Long chợt cảm thấy trước mât sáng lên.
Đây là Dinh tống thống ở Đài Bắc sao? Tiêu Chấn Long thầm nghĩ.
Dưới nền trời xanh thầm, một tòa nhà khống lồ xây theo phong cách châu Âu với màu đỏ và tráng nổi bật trước đoàn xe.
Trước Dinh tổng thống là một con đường rộng với mười sáu làn xe chạy song song, hai bên đường rợp bóng cây xanh và hoa cỏ, thậm chí trước Dinh tổng thống còn trồng mấy hàng dừa, tạo cho toàn bộ khu thủ phủ một phong cách dộc đáo, đặc biệt là tòa nhà hình tháp chuông sừng sững ở giữa Dinh tống thống càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm khác cho khu thủ phủ.
Đây là Dinh tống thống của “Trung Hoa Dân Quốc” sao? Không khác gì một khu nghỉ mát! Dinh tổng thống ở Đài Bâc đã đánh đổ hoàn toàn ấn tượng của Tiêu Chấn Long v’ê Dinh tổng thống Đài Loan, anh luôn nghĩ Dinh tống thống Đài Bâc phải là một tòa nhà cao tầng mang phong cách hiện đại giống như Lầu Năm Góc ở Mỹ, đúng với danh hiệu tứ tiểu long chảu Á! Nhưng tình hình thực tế hoàn toàn trái ngược vởi những gỉ Tiêu Chấn Long tưởng tượng, vẻ ngoài khác lạ của Dinh tống thống lãm vơi đi những lo lâng đẻ nén trong lòng Tiêu Chấn Long, nụ cười đã lâu không gặp lại xuất hiện trẽn khuôn mặt Tiêu Chấn Long.
Dinh tống thống ở Đãi Bâc có từ đầu thế ký trước khi Nhật Bản
chiếm Đài Loan.
Sau khi người Nhật chiếm Đài Loan thì đặt Văn phòng Thống đốc tạm thời được đặt ở Văn phòng Công sứ của chính phủ vào cuối thời nhà Thanh, mãi cho đến khi Thống đốc thử 5 của Đài Loan, Sakuma Zuo Matthew, nhậm chức mởỉ có kế hoạch xây dựng một hội trường cố định.
Nám 1907, Ván phòng Thống đốc đã thướng nám mươi nghìn yèn cho bán vẽ công khai.
Năm 1909, danh sách những người chiến thắng được công bổ, nhưng hạng nhất vâng mặt, hạng hai là tác phấm cúa Nagano Uhei, nghe nói phong cách cúa bán vẽ rất gần với nhà ga Tokyo đang được xây dựng vào thời điểm đó.
Toàn bộ công trinh được chính thức khới còng vào tháng 6 năm 1912, phần chính được hoàn thành đại khái vào tháng 6 năm 1915, sau đó là đố mái, cuối cùng hoàn thành vào tháng 3 năm 1919.
Tống chi phí xây dựng là 2,8 triệu yẽn.
Nhưng vào cuối Thế chiến thứ hai, tòa nhà đã bị hư hại nặng nề do bị ném bom.
Sau khi Đài Loan phục hồi,