Trong phòng họp trên tầng mười tám của tòa nhà trụ sờ tập đoàn Lôi thị ở vùng núi Đài Bắc.
Hôm nay không phải là một ngày đặc biệt gì cả, nhưng tất cả những nhân viên cấp cao của tập đoàn Lôi thị và các cổ đông quan trọng đêu xuất hiện trong phòng hội nghị lởn trên tầng mười tám, một phòng hội nghị lớn chứa nhiều người như vậy nhưng không hề có một tiếng động, cả phòng họp đều tràn ngập không khí nghiêm túc.
Ngồi chính giữa bàn hội nghị là một ông lão đầu tóc bạc phơ nhưng thần thái vẫn rất nghiêm túc, tuy bao năm tháng đã để lại nhiều dấu vết trên khuôn mặt ông ta, nhưng vẻ lạnh lùng giữa hai hàng lông mày giống như sinh ra đã có, cho dù thời gian cũng không mài mòn được sự uy nghiêm này, ông ta chính là tống giám đốc tập đoàn Lôi thị, Lôi Vận Đình.
Đôi mât bình tĩnh nhưng ấn chứa sự tức giận của Lôi Vận Đình chậm rãi quét qua từng khuôn mặt cúa tất cá mọi người trước bàn hội nghị, không ai dám nhìn thầng vào đôi mát rực lửa của Lôi Vận Đình, vội cúi đầu xuống, sự uy nghiêm vô hình trên bàn hội nghị này đã trở thành sự dựa vào trên cả tôn nghiêm, mọi người ếêu biết rằng Lôi Bạch Dư là tống giám đốc của tập đoàn, nhưng vi hoàng đế dâng sau thật sự nâm giữ quyền lực lại chính là Lôi Vận Đình.
Thời gian cũng không làm suy yếu tham vọng chiến đấu giành lấy vinh quang cúa Lôi Vận Đình dù là nhỏ nhất, ngay cả với con trai của mình, anh ta cũng không thể hiện được một chút quyên lực nào.
‘Trong mát các người có còn chủ tịch tôi không?” Lôi Vận Đình nhàn nhạt hỏi, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói đến chuyện của người khác, nhưng ai cũng biết trước khi bão táp ập đến là lúc yên bình nhất.
‘Trong mát các người có còn tập đoàn Lôi thị nữa không?” Cuối cùng Lôi Vận Đình cũng bùng nổ, thời gian cũng không làm cho tính nóng nảy của ông ta kiềm lại một chút nào.
“Ba…” Lôi Bạch Dư đang định nói chuyện đã bj Lôi Vận Đình ngăn lại.
“Con câm miệng lại!” Lôi Vận Đình lớn tiếng máng con trai của mình, mà Lôi Bạch Dư cũng không xấu hổ vì lời nói của Lôi Vận Đình, cho dù là trước mặt những nhân viên cấp cao, mọi người cũng không ngạc nhiên gì.
Lôi Bạch Dư bất lực nhìn người ba đang trong cơn giận dữ, không nói chuyện.
“Một dự án đầu tư lớn như vậy, sao trước đó tôi lại không hề biết một chút tin tức gi, các người có cỏn xem tôi là chú tịch Lôi thị không?” Lôi Vận Đình vổ bàn hét lớn trách mâng.
Tiếng hét lớn của Lỏi Vận Đình lập tức khiến cả phòng họp chìm vào im lặng, tĩnh lặng đến mức cũng có thế mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở của người trong cuộc.
Lúc này, một tiếng ho nhẹ làm gián đoạn sự nặng nề ngân ngúi của phòng họp, chỉ là bởi vì quá yên tĩnh khiến cho tiếng ho khan dường như rất đột ngột, mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về ông lão đã ngoài sáu mươi ngồi bên tay phải của Lôi Vận Đình, ông lão này mặc một bộ áo dài trầng, mặt đỏ bừng, chỉ có điều dáng người mập mạp, chiếc ghế dựa rộng rãi có vẻ không bao giờ vừa VỚI thân hình to lớn của ông ta.
Õng ta là một trong chín người đi ba người về, vào sinh ra tử cùng Lôi Vận Đình năm đó, một trong ba người của hội Tam
Hợp cũng có ông ta, ông là Bạch Thượng Hi, cũng chính là nguyên lão trong hội Tam Hợp duy nhất có tình bạn sổng chết với Lôi Vận Đình, tất nhiên ông ta cũng có một lượng cổ phân đáng kế trong tập đoàn Lôi thị, bây giờ chỉ có ông ta mới dám lèn tiếng dưới cơn thịnh nộ của Lỏi Vận Đinh.
Bạch Thượng Hi nhẹ giọng cười nói: “Anh Lôi, anh cũng nên bình tĩnh một chút! Tiếu Dư cũng chi muốn sâp xếp ý kiến của công ty trước khi báo cáo với anh thôi mà, Lôi thị sẽ luôn luôn là của anh, hơn nữa chầng phải cái thân già này của em vẳn còn ở công ty sao? Anh yên tâm!”
“Lão Bạch, cậu không cần nói chuyện thay bọn họ! Khoản đầu tư mấy chục tỷ mà thậm chí tôi còn chưa nghe đến bao giờ, có phải muốn khiến cả Lôi thị thua lỗ mới nói cho tôi nghe phải không!” Giọng điệu Lôi Vận Đình vẫn dữ dội, nhưng cỏ thế nhìn thấy lời nói của Bạch Thượng Hi có chút ánh hướng nhỏ với ông ta.
“Ha ha! Yên tâm! Không bao giờ! Cho dù một khoản đầu tư lớn thế nào mà cuối cùng không có chữ ký của anh thì cũng không thế xuất ra tiền mà?” Bạch Thượng Hi nhìn Lôi Vận Đình với vẻ mặt trêu chọc.
Lôi Vận Đình tức giận trừng mát nhìn Bạch Thượng Hi một cái, sau đó lại lắc đầu, thở dài một hơi nói: “Quên đi, chuyện này để sau hẵng nói, trước tiên nói về kế hoạch đầu tư đi!”
Nói xong, Lôi Vận Đình dựa lưng xuống ghế, chống tay lên tay vịn ghế, mầt lạnh lùng nhìn những người điều hành Lôi thị trước bàn hội nghị.
Nghe được lời Lôi Vận Đình nói, Lôi Bạch Dư như bừng tỉnh lại, dường như đây chính là điều mà anh ta tha thiết muốn nghe
nhất trong suốt buổi họp này.
Lôi Bạch Dư dùng ánh mât ra hiệu, lúc này một thanh niên trẻ tuối đang ngồi ở vị trí giữa bàn hội nghị nghiêm chỉnh đứng dậy, lế phép cúi đầu chào Lôi Vận Đình và Lỏi Bạch Dư, đồng thời bất đầu chậm rãi giới thiệu về khoản đầu tư lớn nhất gân mười năm qua của tập đoàn Lôi thị.
Chàng trai trẻ tuổi này không chỉ được Lôi Bạch Dư coi trọng, mà còn được xem là một người trẻ tuổi xuất sắc trong mát tống giám đốc tập đoàn Lôi thị – Lôi Vận Đình, người đã có những đóng góp to lớn cho sự phát triến của tập đoàn Lôi thị.
Chàng trai này tên là Lưu An Huy, đã làm việc trụ sờ của Lôi thị vào một năm trước thông qua một đợt tuyển dụng xã hội quy mô lớn của tập đoàn Lôi thị.
Bời vì Lưu An Huy là sinh viên xuất sắc ngành quản trị kinh doanh của đại học Quốc gia Đài Loan, đặc biệt là phương diện tăng trường đầu tư, cho nên đă cậu ta được tiến vào trụ sở chính của LÔI thị và trớ thành một nhân viên bình thường.
Ban đầu, Lưu An Huy là một người mới còn trẻ bước vào Lôi thị, khiêm tốn lại rất chăm chỉ làm việc, giành được sự quan tâm của giám đốc bộ phận.
Vốn dĩ kinh nghiệm của Lưu An Huy trong Lôi thị không đủ để tham dự vào một sô’ kế hoạch đâu tư của phòng đâu tư tài chính, nhưng bởi sự cần cù chăm chỉ cúa Lôi An Huy cho nên giám đốc bộ phận đã cho cậu ta đảm nhận công việc thư ký, ghi chép lại một số cuộc hội tháo về kế hoạch nghiên cứu đầu tư trong hội nghị.
Trong một cuộc họp phân tích kế hoạch đầu tư liên quan đến hàng trăm triệu nhân dân tệ của Lôi thị, Lưu An Huy bất ngờ lên tiếng phản đổi bài phát biếu của một cố vấn đầu tư lâu năm trong bộ phận và đưa ra một số đề xuất cho kế hoạch đầu tư do cậu ta nghĩ ra.
Cũng chính vào cuộc họp phân tích đó, đầu óc nhạy bén trong việc đầu tư cúa Lưu An Huy đã
được giám đốc đánh giá cao, dần dần cho cậu ta tham dự vào một sổ kê’ hoạch đâu tư, thậm chí khi cậu ta tham gia còn đạt được những kết quả phi thường.
Bời những thành tích xuất sác trong công việc của Lưu An Huy giúp cậu ta đã trở thành nhân viên chính thức trong một tháng và được thăng chức lên vị tri cố vấn đầu tư tại bộ phận đầu tư tài chính trong ba tháng.
Nứa năm sau, trong một kế hoạch đầu tư do Lưu An Huy chú trì đã giúp cho tập đoàn Lôi thị thu về được hai trăm triệu đài tệ tiền lời đầu tư.
Lần này với tài năng của mình trong bộ phận đầu tài chính Lưu An Huy đã được Lôi Bạch Dư đánh giá cao và thăng chức lên làm cố vấn đầu tư cấp cao kiêm Phó Giám đốc bộ phận, trở thành người được thăng chức nhanh nhất trong lịch sự cúa tập đoàn Lõi thị.
Nửa năm sau, Lưu An Huy dựa vào sự nhạy bén, thấu hiếu về thị trường và chiến lược đầu tư, tỉnh táo trong những