116.
Lão minh chủ: "Ngươi nói đi !"
Tư Mộc: "Này..."
Lão minh chủ: "Ngươi nói ! Ngươi nói nhanh lên !"
Tư Mộc: "..."
Nhạc Diểu 'phanh' một tiếng đẩy cửa ra xông vào.
Hắn trở lại Võ Lâm minh thì nghe nói lão minh chủ đến tìm Tư Mộc, cảm thấy vô cùng lo lắng, sợ lão minh chủ sẽ gây bất lợi cho Tư Mộc, liền vội vàng chạy lại đây, không nghĩ tới cảnh tượng đáng sợ trong suy đoán của hắn vẫn chưa xuất hiện, chỉ nhìn thấy lão minh chủ mặt đầy kích động hiếu kỳ nhìn Tư Mộc, nghe cửa phòng mở, nhìn thoáng qua bên này, cơ hồ chỉ trong một cái chớp mắt liền khôi phục lại dáng vẻ tiền bối đức cao vọng trọng.
Nhạc Diểu ho khan một tiếng, nhìn lão minh chủ ôm quyền hành lễ: "Tiền bối."
Lão minh chủ hơi gật đầu, nói: "Nhạc hiền điệt, sư phụ ngươi gần đây khỏe không?"
Nhạc Diểu nói: "Gia sư hết thảy khỏe mạnh."
Hai người khách sáo xong, lão minh chủ liền muốn rời đi, khi đi đến bên cạnh Nhạc Diểu, không quên vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Nhạc hiền điệt chỉ cần mấy tháng thì bắt được đệ nhất thần trộm, quả thật là tuổi trẻ tài cao."
Nhạc Diểu nói: "Vãn bối không dám nhận."
Chờ lão minh chủ rời đi, Nhạc Diểu vội vàng giữ chặt Tư Mộc nói: "Hắn có làm ngươi bị thương không?"
Tư Mộc: "Không."
Nhạc Diểu hỏi: "Hắn đến tìm ngươi làm gì vậy?"
"Hắn đến tìm ta..." Tư Mộc bày ra dáng vẻ dở khóc dở cười, "Hắn tới hỏi ta lúc trước là trộm đồ của hắn như thế nào."
Nhạc Diểu: "... A?"
Tư Mộc nói: "Lão minh chủ các ngươi... Thật là vô cùng thú vị."
Nhạc Diểu nhíu mày: "Hắn ở trên giang hồ đức cao vọng trọng, ngày thường chỉ thích nghiêm mặt, cười nói thận trọng, thú vị chỗ nào?"
Tư Mộc kinh ngạc: "Hắn cười nói thận trọng?"
Nhạc Diểu: "Đúng vậy."
Tư Mộc: "... Vậy thì càng thú vị ."
Tuy Nhạc Diểu rất là khó hiểu, nhưng Tư Mộc đã không có chuyện gì, hắn cũng lười hỏi tiếp.
Hắn nói với Tư Mộc chuyện trao đổi với Tả Hữu hộ pháp, đang muốn nói chút chuyện riêng tư, đột nhiên quản sự chạy tới gõ cửa, nói là có vài vị chưởng môn dắt theo đệ tử sắp đến rồi, kêu hắn ra ngoài nghênh đón.
Mấy ngày nay hắn thật sự rất bận, qua mấy ngày nữa sẽ còn bận hơn, hắn ở trong Võ Lâm minh cũng không dám biểu hiện quá mức thân cận với Tư Mộc, gần đây hai người mới xác định yêu nhau, một canh giờ không gặp cũng đã vô cùng khó chịu, cố tình gặp mặt cũng phải bày ra dáng vẻ minh chủ võ lâm với ác đồ Ma Giáo, cũng không dám thường thường trêu đùa vài câu như ở Thiên Sơn nữa. Quản sự kêu hắn rời đi, Nhạc Diểu cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, vụng trộm kéo Tư Mộc một phen, thấp giọng nói với hắn: "Tối nay ta lại đến tìm ngươi."
117.
Đợi đến nửa đêm, cuối cùng Nhạc Diểu cũng xử lý xong việc vặt chất cao như núi, tắt đèn giả bộ đi ngủ, rồi lén lút chạy tới phòng Tư Mộc.
Ngoài phòng có người thủ, hắn nhảy tới cửa sổ, nhớ tới bản thân từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bao giờ lén lút qua như vậy, thật sự rất có cảm xúc.
Lại nhìn trong phòng, có thể là vì hắn đã nói trước, Tư Mộc vẫn chưa ngủ, ngồi ở bên cạnh bàn chờ hắn, ngược lại là không nghĩ đến hắn sẽ nhảy từ cửa sổ vào, vô cùng kinh ngạc, lần này cũng cũng không dám nói lớn tiếng, hạ giọng nói với hắn: "Sao ngươi lại xông vào từ nơi đó?"
Nhạc Diểu ôm thắt lưng Tư Mộc, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi hắn, lại kề tai nói nhỏ với hắn: "Nói chuyện nhỏ nhỏ chút, là ta lén lút chạy đến đây."
Tư Mộc trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đường đường là minh chủ võ lâm, sao lại làm chuyện giống như ăn trộm vậy."
Nhạc Diểu cười nói: "Quang minh chính đại một đời, vẫn chưa thể nghiệm qua cảm giác làm ăn trộm." Nghĩ nghĩ, lại nói, "Là trộm, nhưng cũng không giống là ăn trộm."
Tư Mộc hỏi: "Vậy thì là cái gì?"
Nhạc Diểu nói: "Yêu đương vụng trộm?"
Tư Mộc: "..."
Nhạc Diểu lại nói: "Cầu hoan?"
Tư Mộc: "Đường đường là minh chủ võ lâm ! Trong đầu đều nghĩ cái gì vậy !"
Nhạc Diểu: "Tất nhiên là đều nghĩ đến ngươi."
Tư Mộc nói: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi không biết xấu hổ !"
Nhạc Diểu cười: "Ta nghĩ đến ngươi, có gì mà không biết xấu hổ."
Vừa dứt lời, đột nhiên liền nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, bên ngoài có người nói: "Minh chủ, ngài đã tới."
Tư Mộc cùng Nhạc Diểu hai mặt nhìn nhau.
Tư Mộc nói: "Lại là lão giả kia !"
Nhạc Diểu giật mình hiểu ra là lão minh chủ đến, lúc này muốn trốn cũng đã quá muộn, mắt thấy lão minh chủ muốn đẩy cửa bước vào, trong cơn hoảng loạn, hắn đành phải sử dụng khinh công nhảy lên trên xà nhà, nín thở trốn ở phía trên.
Lão minh chủ kêu vài tên thủ vệ kia đến trong viện chờ tạm, đẩy cửa vào phòng, mở miệng nói: "Tư công tử ngủ chưa."
Tư Mộc thầm nghĩ, ngươi cũng đã đẩy cửa vào rồi, còn muốn hỏi ta ngủ hay chưa, trong lòng cưỡng chế không vui, hỏi: "Lão minh chủ có chuyện gì sao?"
"Tất nhiên vẫn là chuyện ban sáng ta hỏi ngươi." Lão minh chủ hiếu kỳ nói, "Ta vẫn là nghĩ không ra, rốt cuộc ngươi làm chuyện này như thế nào? Khinh công ngươi tốt như vậy ? Sư phụ ngươi là ai? Chẳng lẽ nói ngươi..."
Thanh âm hắn tạm dừng, đột nhiên nâng cao giọng, ngữ điệu rùng mình: "Vị bằng hữu này, đã đến đây rồi, không bằng xuống dưới nói chuyện."
Nhạc Diểu trên xà nhà cảm thấy không ổn, kiên trì muốn phi thân xông ra khỏi phòng, hai mai phi hoàng thạch 'vèo vèo' bay về phía hắn, hung hăng đánh trúng huyệt đạo trên đùi hắn, dưới chân mất thăng bằng, 'ầm' một tiếng Nhạc Diểu liền rơi xuống.
"Ngươi là ai !" Lão minh chủ nói.
Tư Mộc: "..."
Nhạc Diểu cảm thấy dưới chân tê mỏi vô lực, thầm nghĩ, đại khái là trốn không được, vì thế chậm rãi quay đầu: "... Tiền bối."
Lão minh chủ: "..."
118.
Thủ vệ ngoài cửa nghe tiếng động trong phòng, vội vàng xông vào.
Lão minh chủ khoát tay với bọn họ: "Ở đây không có chuyện gì hết, các ngươi ra ngoài đi."
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía người nọ trên đất, lại thấy minh chủ nhíu mày đang xoa xoa chân mình, nói: "Các ngươi ra ngoài đi, không có chuyện gì hết."
Đám thủ vệ không hiểu gì hết, ra khỏi phòng.
Vì sao minh chủ lại xuất hiện ở trong phòng, âm thanh 'ầm' vừa mới vang lên là cái gì? Có người rớt từ trên nóc nhà xuống hả?
Trời ơi, nửa đêm minh chủ làm trộm rớt từ trên nóc nhà xuống, hắn đang làm cái gì, rình trộm hả ?!
Thủ vệ Giáp nuốt một ngụm nước miếng: "Có phải chúng ta đã biết quá nhiều rồi không."
Thủ vệ Ất: "..."
Thủ vệ Giáp: "Có khi nào chúng ta sẽ bị giết để diệt khẩu không? Ta sợ quá."
Thủ vệ Ất: "... Đó là chuyện Ma Giáo mới làm, chúng ta là danh môn chính phái, ở đâu mà có chuyện giết người diệt khẩu."
Thủ vệ Giáp: "Ngươi nói như vậy thì ta an tâm rồi."
...
Thủ vệ Giáp: "Không đúng, cái người bên trong kia không phải là ma đầu Ma Giáo sao !!"
Thủ vệ Ất: "..."
Thủ vệ Giáp: "Ta sợ quá."
119.
Lão minh chủ hỏi: "Sao ngươi lại ở đây."
Nhạc Diểu thấy lão minh chủ mặt đầy nghiêm túc, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn, trong đầu liều mạng tìm cớ, nhưng cảm thấy bất luận cái nào cũng vô cùng miễn cưỡng, chẳng lẽ phải nói nửa đêm ngủ không được tản bộ đi ngang qua sao? Trong lòng không khỏi càng sốt ruột hoảng loạn hơn.
Lão minh chủ này tính tình chững chạc nghiêm túc, nếu là biết chân tướng, có khi nào dứt khoát một đao bổ đôi hắn ra hay không, coi như là trừ hại cho Võ Lâm minh.
Trong lòng Nhạc Diểu đang tính toán bản thân rốt cuộc có thể ngăn