Ông ấy nhìn bà ta với khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi đôi bà tay ông rung rung, ông câu mày lại cắn chặt môi, ông không ngờ đã mười năm trôi qua mà bà ta vẫn còn nhớ còn hận .Những gì mình đã làm với bà ta trong lúc trước, đứa anh trai quay mặc lại nhìn trên giường mẹ mình, nó mỉm cười rồi dơ con dao lên, ông cố gắng chạy đến ngăn lại .Nhưng tất cả đã quá muộn cậu anh trai đã dùng con dao ấy đâm vào người mẹ, ông khóc nứt nở nhìn về phía bà ta bằng ánh mắt thù hận .Ông hất đứa con trai mình qua một bên liên tục kêu rào, rồi dùng những vật đang ở cạnh mình quân vào chỗ bà ta .“Ta sẽ không tha cho ngươi đâu, Tại sao chứ ?Ta chỉ giết chết ngươi, nhưng ngươi lại làm hại cả gia đình ta ?”Bà ta mỉm cười khuôn mặt vui sướng trong sự thỏa mãn vì đã làm kẻ giết mình phải đau, bà ta lúc này dùng bàn tay của mình phóng dài ra .Khéo ông ấy đến tay bà ta bóp chặt cổ ông, hai người khuôn mặt kế xác nhau rồi bà ta gầm gừ, ông cũng dần bị khéo lên :"Tại sao á, chắc ông đã nghe câu giết người thì phải trả bằng mạng, nợ máu thì trả bằng máu phải không ?Thì tôi đang làm điều tương tự ấy, tất cả sinh mạng của gia đình ông điều do tôi quyết định, nếu tôi muốn thì ông có thể chết .Nhưng tôi muốn ông phải chịu sự đau khổ, khi nhìn thấy người thân của mình tự tàn sát lẫn nhau, sau đó là tới giết ông".Một tiếng cười thật lớn vang dội cả căn phòng ông bị nhất lên sau đó, bà ta đẩy ông bay vào cạnh tường .Còn đứa anh trai đã tỉnh giấc nó cầm con dao ấy đâm nhiều nhát vào bụng mẹ mình, bà ấy bất tỉnh nhưng cũng cảm thấy được những gì đang diễn ra, và nổi đâu của thân xác .Cậu em trai sợ đến nỗi tè ra quần nó đờ người ra đó, sau đó anh trai tiếng đến không gian im lặng giữa tiếng bước chân cùng tiếng hét của người bố :"Không không được làm vậy ? Nó là em trai của con không được, “Nhật Nha…”’Tên của cậu anh trai vang lên Nhật Nga cậu cầm con dao rung rẩy, khóc nứt nở với bản tính của một đứa bé .Cậu ôm em trai mình lại : “Anh sẽ bảo vệ em “Nhật Lý” Anh sẽ không để ai làm hại em”Lúc này người anh cũng đã nắm lấy đôi bàn tay của cậu em, ông bố vui mừng nhưng không thể cử động vì đã bị bà ta bắt lấy .Ông cố dùng hết sức lực còn lại mà rào hét :“Chạy…Chạy hãy mau đưa em con thoát khỏi đây đi”.Hai anh em trong đôi bàn tay ấm áp của nhau, hai người cùng nhau chạy ra khỏi cách cửa đang mở, nhưng bà ta lại cười cách cửa đóng sầm lại .Hai anh em đứng như trời trồng : “Chạy…Tiếp đi bọn mày muốn chạy à…Hôm nay tất cả điều phải chết sẽ không có một ai vượt qua được”Người bố lắc đầu rồi lại một lần nữa bị hất bay đến chỗ hai cậu con trai, ba người ôm nhau lại nghẹn ngào mà khóc, bà ta dùng con dao lúc này hất đến chỗ ba người :“Các con đã sầm sàn chưa gia đình chúng ta sẽ mãi hạnh phúc bên nhau”Bóng bà ta cứ đứng đó, ông bố rung rung nhấp lên từng cơn, nước mắt tuôn rơi nhiều hơn, đôi bàn tay cầm lấy con dao ấy ông ta mỉm cười một cách ngượng ngạo .Một tiếng