Ở nước Pháp, biệt thự đại sứ quán.
Trong văn phòng được trang trí theo phong cách Baroque, trước cửa sổ sát đất ở góc đại sảnh là bàn làm việc gỗ chạm khắc tinh xảo, một máy pha cà phê đang hoạt động, trong chiếc ấm thủy tinh trong suốt, chất lỏng màu đen nóng rực quay cuồng.
"Đinh ——" một tiếng, thiết bị đếm giờ trên bàn làm việc chợt vang lên.
Ngón tay thon dài của người đàn ông đưa về phía thiết bị đếm giờ kim loại hình tròn, nhẹ nhàng ấn một cái.
Mười phút, vừa vặn, sự hà khắc đối với thời gian của anh gần như chính xác đến từng giây.
Người đàn ông đứng dậy, quần tây cắt may gọn gàng bọc lấy đôi chân dài thẳng tắp, áo sơ mi trắng như tuyết, trên cà vạt màu xám đậm kẹp một cái kẹp cà vạt sapphire tinh xảo.
Người đàn ông bước đến trước bàn làm việc tắt nguồn máy pha cà phê.
Một vài tiếng gõ cửa vang lên.
Tư Đồ Sâm đẩy cửa đi vào liền ngửi thấy mùi cà phê tràn ngập trong phòng.
Dựa vào sự hiểu biết nhiều năm về boss, Tư Đồ Sâm đi thẳng về phía bàn làm việc.
Quả nhiên, trước bàn làm việc có một bóng lưng quý phái của một người đàn ông.
“Anh Cận, thời gian ngài về nước báo cáo công tác đã được phê chuẩn, phía Nam Kinh đã gửi thư xác nhận!”
“Biết rồi!” Cận Ngự đáp lại với giọng điệu trầm thấp.
"Anh Cận, dựa theo lời dặn dò của ngài, tôi đã đến học viện Ngoại giao lấy bảng điểm học kỳ trước của cô Mộ Thất Thất.
Quả nhiên không ngoài ý muốn, không có một môn nào trên trung bình! Tính đến nay, năm đại học thứ hai, mười sáu môn học, cô ấy đều trượt hết!”
Cận Ngự bưng tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, giọng trầm ấm đầy thu hút vang lên: "Cô ấy cố tình làm vậy.
”
"Giáo viên chủ nhiệm nói cô Mộ Thất Thất đã đạt kỷ lục trốn học hai mươi lần.
Dựa theo quy định của nhà trường, cô ấy có thể sẽ bị đuổi học.
"
Cận Ngự xoay người, thản nhiên đi về phía bàn làm việc: "Đuổi học à? Đó không phải là vừa khéo đúng ý của cô ấy sao?”
Tư Đồ Sâm thăm dò hỏi: "Ngài xem có cần nói với hiệu trưởng một tiếng không?”
Cận Ngự lắc đầu: "Ở trường cô ấy chỉ là một học sinh bình thường, không phải là con gái của bộ trưởng và cũng không liên quan gì đến tôi.
”
Tư Đồ Sâm tiếp tục nói: "Ý của giáo viên chủ nhiệm là phải đuổi cô Mộ Thất Thất đi, còn nói chắc chắn không thể để cho một con sâu làm rầu nồi canh.
”
Cận Ngự đi đến bên cạnh ghế ngồi, xoay ghế, tao nhã ngồi xuống, một chân nhẹ nhàng đặt lên một chân khác, nhướng mày nhìn về phía Tư Đồ Sâm, hỏi với dáng vẻ hơi hứng thú: "Con sâu này đã làm những gì?”
"Cô Mộ Thất Thất mở sòng bạc công khai ở trường học, cá độ bóng đá, đánh bạc, không có gì là cô ấy không thể đánh cược! Ngay cả giáo viên vào lớp học bước chân trái hay chân phải, cô ấy cũng có thể đánh cược được! Nơi này là Học viện Ngoại giao, không phải sòng bạc Macau! Đây cũng là nguyên văn lời của giáo viên chủ nhiệm.
”
Nghe đến đó, miệng Cận Ngự luôn nói năng thận trọng lại nở ra một nụ cười.
Tư Đồ Sâm vẫn rất buồn rầu: "Thật là khó cho ngài cân nhắc mọi chuyện vì cô ấy, còn xin giúp cô ấy tư cách trao đổi sinh viên với đại học Paris, nhưng yêu cầu của Đại học Paris là điểm trung bình phải 4.
0 trở lên, bây giờ cô Mộ Thất Thất vẫn duy trì con số 0!”
Cận Ngự cũng không tỏ vẻ quá quan tâm, anh chuyển đề tài hỏi: "Sắp đến sinh nhật cô ấy rồi, bảo cậu chuẩn bị quà sinh nhật, đã chuẩn bị xong chưa?”
Tư Đồ Sâm đáp lại: "Vòng tay đã đặt hàng theo mẫu ngài chọn rồi! Tôi sẽ đi lấy nó ngay!”
“Ting!” một tiếng, điện thoại di động trên mặt bàn chợt sáng lên.
Cận Ngự liếc mắt nhìn lại, là thông báo sử dụng thẻ của thẻ tín dụng, tiêu hết 8888 tệ.
Lông mày tuấn tú của anh bỗng nhiên nhíu chặt, lập tức cầm lấy điện thoại di động trên mặt bàn, trượt mở màn hình, bấm số điện thoại di động của Mộ Thất Thất.
"Nữ thần mau nghe điện thoại!" Tiếng chuông vang lên giọng nói non nớt của trẻ em.
Cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối, tiếng ồn ào truyền đến từ trong ống nghe, tiếp theo là một cô gái lớn tiếng hỏi: "Gì vậy?"
Cận Ngự khẽ nhíu mi lại và hỏi: "Em đang ở quán bar?”
Giọng nói rất nhỏ,