Trang trại rượu Khải Duyệt.
Cận Ngự dựa vào ghế sofa đơn kiểu châu Âu màu đỏ tím, khuỷu tay trái chống lên tay vịn sofa, tay phải cầm một cái ly cao, nhẹ nhàng đung đưa khiến rượu vang đỏ trong ly lay động.
Nhân viên phục vụ là một người trẻ tuổi nho nhã lễ độ, hai bàn tay thon dài đeo một đôi găng tay trắng, từng chai rượu vang đỏ đắt tiền lần lượt đi qua tay cậu ta, mỗi một chai rượu cậu ta đều có thể nói ra kiếp trước kiếp này của nó.
Cận Ngự dường như không hề chú ý nghe, anh cũng không nói gì.
Cuối cùng, sau khi đã giới thiệu hết tất cả các loại rượu trên bàn, nhân viên phục vụ kính cẩn hỏi: "Thưa ngài, ngài có hài lòng về những loại rượu này không?"
Cận Ngự không lên tiếng, im lặng một lúc lâu.
Phục vụ hiểu ý, hơi khom người nói: "Ngài chờ một chút! Tôi sẽ thay đổi lô rượu vang khác cho ngài!"
**
Phòng cất rượu.
Nhân viên phục vụ vừa chọn rượu vừa phàn nàn với đồng nghiệp: Vị khách trong phòng VIP A01, tôi đã giới thiệu hơn mười loại rượu mà anh ta không thèm nói một lời, khuôn mặt lạnh đến gần như muốn đóng băng!”
Không ngờ trùng hợp bị quản lý trang trại rượu đi qua nghe, ông ta dừng chân hỏi một câu: "Khách quý ư?”
Phòng VIP A01 là phòng vip của trang trại rượu, người có thể vào phòng này nhất định có địa vị cao quý, quản lý hỏi cũng không có gì là lạ.
Nhân viên phục vụ nhíu mày, đáp lại: "Hình như là họ Cận?"
Quản lý vừa nghe thấy liền dặn dò: "Mang một chai Lafite năm 97 cho khách của phòng A01! Ngay lập tức!”
Nhân viên phục vụ sửng sốt, cậu ta còn chưa kịp đáp lại, quản lý đã nhanh chóng bước về phía phòng khách quý A01.
**
Sau khi gõ cửa đi vào phòng VIP A01, quản lý cung kính đứng trước Cận Ngự, chào: "Xin lỗi, ngài Cận! Tôi không biết ngài đang ở đây! Tiếp đãi không chu đáo rồi!”
Nhân viên phục vụ giơ cao khay, nâng một chai Lafite năm 97 vững vàng đi vào, quản lý đeo găng tay, nâng rượu vang đỏ đặt trong tay, nói với Cận Ngự: "Ngài Cận, đây là loại ngài thích, năm 97, ngài có muốn mở ngay bây giờ không?"
“Sao ông biết tôi thích nhất là Lafite năm 97?" Cuối cùng Cận Ngự cũng mở miệng, nói với giọng điệu thu hút.
Quản lý mỉm cười chuyên nghiệp: "Mỗi lần ngài đến trang trại rượu, đều gọi một chai rượu này, năm tốt nhất của Lafite thật ra cũng không phải là 97, tôi nghĩ chắc năm này có ý nghĩa đặc biệt đối với ngài Cận!”
Quản lý vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên một giọng nói hơi tức giận của người đàn ông: "Đương nhiên đặc biệt rồi! Tháng 8 năm 1997 là sinh nhật của Mộ Thất Thất!”
Quản lý quay người nhìn lại, người thấy người đi vào là Cận Thịnh liền chào: "Cậu Cận! Đêm nay trang trại rượu đúng là toàn đón khách quý!”
Cận Thịnh không để ý đến quản lý, anh ta đi thẳng về phía Cận Ngự chất vấn: "Anh còn có tâm trạng ngồi đây chọn rượu sao? Thất Thất bị cảnh sát bắt đi rồi!”
Cận Ngự tỏ vẻ bình thản, anh không nhìn Cận Thịnh, chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu, đáp lại: "Hoàng đế không vội thái giám đã gấp!”
Cận Thịnh đi tới bên cạnh sofa Cận Ngự ngồi, nhìn thẳng nói: "Một khi Thất Thất bị cảnh sát kết tội thì sẽ phải ngồi tù đó! Anh vẫn bình tĩnh như vậy sao?”
Lúc này Cận Ngự mới nhìn về phía Cận Thịnh, đáp lại: "Cậu là luật sư!”
“Em là luật sư thì sao? Đây không phải là lần đầu tiên em giải quyết rắc rối của cô ấy! Lần trước, cô ấy cố ý làm hỏng xe của người khác, còn có lần trước, lái xe cố ý đâm vào chân người khác, lần này, càng quá đáng hơn, quay lén đôi tình nhân người ta đang làm loại chuyện đó! Anh không thể quản lý cô ấy được sao? Nếu cứ mặc kệ như thế, sớm muộn gì con nhóc này cũng lên nóc nhà lật ngói*!”
*Ý chỉ không dạy dỗ lâu ngày sẽ sinh hư
Cận Thịnh một mạch phát tiết hết bất mãn.
“Cô ấy làm à? Có bằng chứng không?" Cận Ngự hỏi.
“Ngoại trừ Mộ Thất Thất, anh cảm thấy ai còn dám làm chuyện coi trời bằng vung như vậy? Chiếc xe cô ấy lái là Porsche! Người cô ấy đụng là cậu chủ nhà họ Tiêu Tiêu Khải Vũ! Lúc này, cô ấy lại đụng chạm đến cậu con trai kế thừa quốc tế Cường Thịnh!"
“Ồ!” Cận Ngự lơ đãng đáp một tiếng.
Cận Thịnh thấy thái độ Cận Ngự như vậy thì không khỏi tức giận: "Anh hai! Anh nên quản chặt Mộ Thất Thất đi!”
Cận Ngự lại nhấp một ngụm rượu rồi dừng một lát, sau đó mới