Chung cư Bộ Ngoại giao.
Cận Ngự mở cửa chống trộm, nghiêng người nhìn Mộ Thất Thất: "Đi vào!”
Mộ Thất Thất lạnh lùng liếc Cận Ngự, vừa khéo nghênh đón ánh mắt không cho phép từ chối của Cận Ngự.
Sau khi do dự trong chốc lát, Mộ Thất Thất đi vào.
Cận Ngự đi theo sau vào, đóng cửa chống trộm.
"Đói bụng không?" Cận Ngự hỏi.
Đã qua giờ cơm trưa, bụng Mộ Thất Thất trống rỗng nhưng cô vẫn cứng đờ, không đáp lại.
Cận Ngự cởϊ áσ khoác âu phục khoác lên ghế sô pha, cởi bỏ cúc áo sơ mi rồi xoay người đi vào phòng bếp.
**
Trong phòng khách, Mộ Thất Thất ôm gối co chân ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm điều khiển từ xa chuyển kênh tivi lung tung, nghĩ đến chuyện xảy ra hai ngày nay, tâm trạng càng lúc càng phiền não.
"Rửa tay! Ăn cơm!” Giọng nói của Cận Ngự truyền tới từ phòng bếp.
Không bao lâu sau, Cận Ngự bưng mâm cơm từ phòng bếp đi ra, khi thấy Mộ Thất Thất còn ngồi dựa vào ghế sofa, giữa lông mày khẽ nhíu lại.
Cận Ngự đặt mâm cơm xuống, đi về phía Mộ Thất Thất nói: "Làm cho em một phần mì ý, em ăn trước đi, buổi chiều tôi đến Bộ Ngoại giao một chuyến, em ở nhà đợi tôi!”
Buổi chiều tên cầm thú không có ở nhà sao? Mộ Thất Thất ngẩng đầu nhìn Cận Ngự, đôi mắt lộ vẻ khó tin, chẳng lẽ anh ta không sợ cô sẽ nhân cơ hội này chạy trốn sao?
Cận Ngự giống như là nhìn thấu suy nghĩ của Mộ Thất Thất, bổ sung thêm: "Không được chạy lung tung!”
Mộ Thất Thất liếc mắt một cái.
Chắc hẳn có chuyện khẩn cấp, ngay cả cơm trưa Cận Ngự cũng không thèm ăn, cầm lấy áo khoác tây phục, lập tức rời khỏi căn hộ.
“Rầm!” một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên.
Mộ Thất Thất đặt gối ôm sang một bên, đứng lên thoải mái vặn cái eo mỏi một cái, lập tức cảm thấy không còn bị ngột ngạt nữa, cuối cùng cũng được tự do.
Trên bàn ăn, bày ra một phần mì ngon miệng, Mộ Thất Thất mím môi, nuốt nước miếng, cô thật sự rất đói bụng rồi.
Sau khi ăn xong một phần mì ý vào bụng, Mộ Thất Thất rời khỏi phòng ăn, đi dạo chung quanh.
Khu làm việc ở góc phòng khách hấp dẫn sự chú ý của Mộ Thất Thất, trong trí nhớ vốn là trên mặt bàn trống rỗng, lúc này lại chất đống hơn mười tài liệu*.
* chỉ những bài văn có liên quan đến lý luận chính trị, chính sách thời sự, nghiên cứu học thuật.
Mộ Thất Thất thản nhiên đi tới, tiện tay rút ra một xấp tài liệu mở ra xem, chỉ mới vẻn vẹn nhìn một trang tiêu đề, Mộ Thất Thất lập tức hóa đá.
Chương trình giảng dạy 《Lý thuyết quan hệ quốc tế》với phông chữ dày màu đen vô cùng bắt mắt.
Mộ Thất Thất lại mở ra mấy tài liệu khác ra, đều là những thứ giống như giáo án, xem ra lần này Cận Ngự đúng là có chuẩn bị khi về nước, vì để cô thi lại mà đã làm đủ cách.
Mỗi một quyển chương trình giảng dạy đều kéo dài một tháng, Mộ Thất Thất suy đoán, Cận Ngự sẽ ở trong nước ít nhất một tháng.
Thời tiết tháng tám, nhưng Mộ Thất Thất lại nổi một lớp da gà.
Chuông điện thoại di động vang lên, phòng khách yên tĩnh đột nhiên chấn động.
"Thất Thất! Tớ đã chuẩn bị ổn thoả cho cậu rồi!" Là Nhan Nhiễm Nhiễm.
"Chờ tớ! Tớ sẽ đến ngay!”
Mộ Thất Thất cúp điện thoại, đi vào phòng thay đồ, tìm được vali của mình, lấy mấy bộ quần áo thay giặt, xếp gọn vào rồi kéo vali lên, nhanh chóng bước ra khỏi căn hộ.
**
Tại cửa ra vào quán cà phê.
Xe taxi dừng ở ven đường, Mộ Thất Thất bước xuống từ vị trí ghế lái phụ, liếc mắt nhìn lướt qua, liền nhìn thấy Nhan Nhiễm Nhiễm đang cầm một ly cà phê đá ở dưới ô che nắng trước cửa quán cà phê.
Mộ Thất Thất vẫy tay, ý bảo Nhan Nhiễm Nhiễm tới, Nhan Nhiễm Nhiễm để đồ uống xuống rồi chạy tới.
"Sao vậy?" Nhan Nhiễm Nhiễm hỏi.
Mộ Thất Thất khẽ nhíu mày: "Trả tiền taxi giúp mình!”
Nhan Nhiễm Nhiễm lấy ví ra khỏi ba lô, cầm một tờ tiền đưa cho tài xế.
Trả tiền xong, Mộ Thất Thất kéo vali, đi theo Nhan Nhiễm Nhiễm trở lại chỗ ngồi.
Nhan Nhiễm Nhiễm đẩy ly nước cho Mộ Thất Thất, nói với giọng điệu đồng tình: "Bây giờ cậu thảm đến nỗi! Ngay cả tiền trả taxi cũng không có sao?”
Mộ Thất Thất luôn ra tay hào phóng, từ khi nào lại trở nên nghèo túng như thế.
Mộ Thất Thất nghiến răng: "Thẻ tín dụng bị anh ta khóa lại rồi! Giấy tờ tùy thân cũng bị anh ta tịch thu!”