Cận Thịnh đổi sang chiếc Audi Q7 màu xanh ngọc.
Nhan Nhiễm Nhiễm ngồi ghế phó lái, quay đầu ra ngoài cửa xe, từ đầu đến cuối không nhìn Cận Thịnh Hựu một lần nào.
“ Em gái Nhiễm Nhiễm ?”
Cận Thịnh gọi một tiếng, ngữ khí giống như đang gọi đứa bé năm sáu tuổi.
Thực ra trong mắt anh ta, nhiều lúc Nhan Nhiễm Nhiễm quả thật chẳng khác gì một đứa trẻ năm sáu tuổi.
“Ai là em gái anh?” Nhan Nhiễm Nhiễm chu môi, không thèm phản ứng.
“Tôi với anh trai em là bạn bè đã từng cùng cầm súng, cùng “bắn pháo”! Em gái của cậu ta, đương nhiên cũng là em gái của tôi!”
Cùng “bắn pháo”? Từ ngữ ám muội khiến hai gò má Nhan Nhiễm Nhiễm nóng bỏng.
Cho là cô nghe không hiểu hả? Ấn tượng xấu về Cận Thịnh lập tức lại tăng thêm vài phần.
“Anh trai tôi không phải là người như vậy! Anh ấy sẽ không làm bậy ở bên ngoài!” Nhan Nhiễm Nhiễm
khẳng định.
Cận Thịnh hơi ngạc nhiên, Nhan Nhiễm Nhiễm thế mà lại nghe hiểu được mấy lời trêu đùa bỡn cợt của anh ta, nhướng mày nói: “Hóa ra em gái Nhiễm Nhiễm của chúng ta cũng không phải là ngốc bạch ngọt đơn thuần! Chỉ có điều tôi với anh trai em thật sự là chiến hữu từng cùng nhau vào sinh ra tử.
Điều này không thể nào là giả!”
“Không phải chỉ là cùng nhau đi lính hai năm thôi sao? Anh từng đụng vào súng thật chưa!” Nhan Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cận Thịnh nghe thấy cũng không tranh cãi lại, đổi chủ đề, hỏi một câu: “ Video của Kha Nhược Tuyết là em up lên mạng phải không?”
“Không phải!”
“Không phải em? Vậy chính là Thất Thất! CCTV của quán bar hôm đó chỉ có hai người bọn em!”
“Cũng không phải Thất Thất!”
“Vậy chính là Tiêu Khải Vũ!”
“Không phải Khải Vũ…” Câu này Nhan Nhiễm Nhiễm nói cho chính mình nghe, không phát ra âm thanh nào.
Cận Thịnh tiếp tục nói: “Tiêu Khải Vũ với Kha Nhược Tuyết có quan hệ gì không phải tôi không biết.
Lần trước Thất Thất lái xe đâm phải Tiêu Khải Vũ, không phải vì cô ấy nhìn thấy hai người họ ở cùng nhau nên mới ra mặt trút giận thay em hay sao?”
Nhan Nhiễm Nhiễm im lặng cúi đầu.
Cận Thịnh gần như dùng giọng điệu ra lệnh nói: “ Lập tức chia tay với anh ta!”
“Tôi sẽ không chia tay với Khải Vũ! Tôi yêu anh ấy!”
Đến ngã tư đèn đỏ, Cận Thịnh phanh gấp, Nhan Nhiễm Nhiễm không phản ứng kịp, cơ thể lao về phía trước, bị dây an toàn kéo ngược trở về, chỗ bị dây an toàn ghì lại đau đớn khó nhịn.
“Aiya!” Nhan Nhiễm Nhiễm nhăn chặt mày, nhẹ giọng rì rầm.
Cận Thịnh xoay người nhìn Nhan Nhiễm Nhiễm, giọng điệu nghiêm túc nói: “Tên họ Tiêu không phải là người tốt! Một tên đàn ông dám tung ảnh nóng của bạn gái cũ lên mạng, đây chính là hành vi của súc sinh!”
Nhan Nhiễm Nhiễm bị giáo huấn đến nỗi mắt đỏ cả lên, nhìn Cận Thịnh giải thích: “ Khải Vũ sẽ không làm ra việc như vậy! Tôi cũng sẽ không chia tay anh ấy!”
Giữa lông mày Cận Thịnh mang nét nghiêm nghị, thăm dò “ Không phải em có điểm yếu gì đang nằm trong tay anh ta đấy chứ?”
“Điểm yếu gì?” Nhan Nhiễm Nhiễm không hiểu.
Cận Thịnh nhắc nhở: “ Chính là những kiểu video hoặc là ảnh như của Kha Nhược Tuyết!”
“Không có!” Nhan Nhiễm Nhiễm ngay lập tức đỏ mặt.
Tiêu Khải Vũ ban đầu tìm Kha Nhược Tuyết chính là để kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô, chẳng qua vì hai người quen nhau lâu như vậy nhưng Nhan Nhiễm Nhiễm vẫn không cho anh ta động vào mình.
Có một lần Tiêu Khải Vũ muốn hôn môi, Nhan Nhiễm Nhiễm lúc đầu đã đồng ý, nhưng đến bước cuối cùng lại do dự, đẩy Tiêu Khải Vũ ra.
Tiêu Khải Vũ không cam lòng, cứng rắn sáp lại, Nhan Nhiễm Nhiễm liền nổi giận tát anh ta một bạt tai.
Vì vậy Nhan Nhiễm Nhiễm luôn nghĩ rằng Tiêu Khải Vũ tìm Kha Nhược Tuyết là muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô.
Sau đó cô cảm thấy hối hận, cái tát đó đúng là có phần hơi quá đáng.
Cận Thịnh đặt tay xoa nhẹ lên đầu Nhan Nhiễm Nhiễm: “Tốt nhất là không có! Nếu có, nhất định phải tìm cách xóa đi!”
Nhan Nhiễm Nhiễm bật khóc: “ Đã nói là không có! Không có! Thực sự không có!”
Hai bọn họ đến hôn còn chưa hôn, lấy đâu ra loại ảnh đó.
Nhan Nhiễm Nhiễm khóc vì ấm ức.
“Được rồi! Được rồi! Không có thì không có!”
Đối với nước mắt nói chảy là chảy của Nhan Nhiễm Nhiễm, Cận Thịnh trước giờ luôn không biết làm thế nào.
Dứt lời, Cận Thịnh bổ sung một câu: “ Chia tay! Em buộc phải chia tay với hắn ta!”
Nhan Nhiễm Nhiễm nghe xong càng khóc kinh khủng hơn.
Cận Thịnh vội vàng lấy hộp giấy từ ghế sau, rút hai tờ vừa lau nước mắt vừa dỗ dành Nhan Nhiễm Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, tôi sai rồi! Đừng khóc được không?”
“Nhiễm Nhiễm, tôi mời em đi ăn, món em thích ăn nhất là….”
Em ấy thích ăn gì nhất nhỉ? Cận Thịnh đang nghĩ thì tiếng còi xe liên tiếp vang lên.
Cận Thịnh ngó ra ngoài cửa xe mới phát hiện đã chuyển đèn xanh, tình huống trước mắt, anh ta không thể bỏ mặc Nhan Nhiễm Nhiễm, đành tắt máy dừng xe giữa đường, để đèn xe nhấp nháy.
Sau khi rút hết cả hộp giấy, Nhan Nhiễm Nhiễm mới xem như dừng lại.
Cận Thịnh thở dài một hơi, mở cửa sổ, rút ra một điếu thuốc, bật lửa châm thuốc.
Hít một hơi dài, đến tận lúc trong khoang phổi ngập khói, Cận Thịnh mới từ từ thở ra.
Khói trắng nhả ra từ khoang mũi, xoa dịu thần kinh đang căng thẳng của anh.
Cận Thịnh nhăn mày, đúng là nhiều chuyện! Rõ ràng biết cô ấy là quỷ thích khóc nhè lại vẫn cứ trêu chọc làm gì?
Chuông điện thoại vang lên, Cận Thịnh nhận điện thoại.
“Cậu đem em gái tôi đi đâu rồi hả?” giọng Nhan Dục Thần tràn đầy nghi vấn.
“Tôi còn có thể mang em gái cậu đi bán hay sao?” Cận Thịnh giận dữ trả lời, cúp máy, tùy tiện vứt điện thoại sang một bên.
Nhan Dục Thần nghe thấy