Chiếc BMW màu đỏ chạy nhanh như bay, tiếng gầm rú của động cơ lọt vào tai.
Mỗi khi đến đèn đỏ lại đột nhiên phanh gấp, khiến Nhan Nhiễm Nhiễm nhào về phía trước, sau đó bị dây an toàn kéo về vị trí cũ.
"Oẹ! "
Sau vài lần như vậy, Nhan Nhiễm Nhiễm đã hơi buồn nôn.
"Xe mới! Không được nôn!" Cận Thịnh si mê xe, huống chi chiếc xe này còn là vợ nhỏ anh ta vừa mới "cưới" vào cửa.
Cận Thịnh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống, dựa vào kinh nghiệm của bản thân, nhiệt độ thấp giúp giảm cảm giác khô nóng, tiện thể tỉnh rượu.
Xem ra có tác dụng, Nhan Nhiễm Nhiễm đã yên lặng được một lúc.
Người thì đã yên lặng rồi nhưng tiếng chuông điện thoại di động của nhóc con lại vang lên không dứt.
Dừng đèn đỏ đầu đường, Cận Thịnh tìm được điện thoại di động của Nhan Nhiễm Nhiễm, rồi nhấn nút cúp điện thoại.
Trước khi màn hình chuyển sang màu đen, hiển thị tên của Tiêu Khải Vũ.
Điện thoại không gọi nữa.
**
Vịnh Lãng Duyệt.
Cận Thịnh đẩy cái đầu nhỏ của Nhan Nhiễm Nhiễm: "Tới nhà rồi!”
Nhan Nhiễm Nhiễm hắt hơi một cái, mơ màng mở mắt ra.
"Xuống xe!" Cận Thịnh nói thêm một câu.
Nhan Nhiễm Nhiễm quay đầu, nhìn về phía Cận Thịnh, say khướt hỏi: "Đại ca, đây là chỗ nào?”
Coi anh ta là tài xế taxi à?
Cận Thịnh không so đo với người say rượu, đáp lại một câu: "Cô gái nhỏ, về đến nhà cô rồi!”
Vừa nghe đến chữ "nhà", Nhan Nhiễm Nhiễm "Oa! "một tiếng khóc lên, nước mắt to như hạt đậu nói rơi liền rơi, như trở thành một nữ chính trong phim thất tình.
"Tôi không về nhà đâu! Tôi say rượu, bố tôi sẽ đánh tôi đó!”
Cận Thịnh nhíu mày: "Mau vào nhà! Bị đòn thì tự chịu! Sau này đừng có mà tìm Thất Thất đi lêu lổng nữa! ”
Nhan Nhiễm Nhiễm nức nở: "Vì đi theo Thất Thất, tôi đã lừa gia đình, nói diễn tập sân khấu cùng với bạn học cả đêm, không thể về nhà.
Nếu bố tôi mà biết tôi nói dối, ông ấy nhất định sẽ đánh chết tôi!”
Nhan Nhiễm Nhiễm khóc lóc thảm thiết
Cận Thịnh thở dài một cái, anh ta biết nhà họ Nhan dạy dỗ rất nghiêm khắc, Nhan Nhiễm Nhiễm say thành dáng vẻ này, chắc chắn người nhà sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
Cận Thịnh suy nghĩ một lúc rồi khởi động xe.
Mười mấy phút sau, Cận Thịnh bế Nhan Nhiễm đang mê man đi vào một khách sạn năm sao.
**
Chung cư Bộ Ngoại giao.
Sáng sớm, Cận Ngự mở cửa phòng ngủ, cầm điện thoại di động đang đổ chuông, ném về phía Mộ Thất Thất đang nằm sấp trên giường, ngủ không biết trời đất trăng sao gì.
Điện thoại di động không nghiêng lệch rơi thẳng trên gối bên cạnh Mộ Thất Thất.
Mộ Thất Thất cầm điện thoại lên.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, tiếng khóc của Nhan Nhiễm Nhiễm đã truyền đến từ trong điện thoại: "Thất Thất! Tớ bị người ta bắt nạt!”
"Ai bắt nạt cậu hả? Tiêu Khải Vũ à?” Mộ Thất Thất nhắm mắt lại, bất lực trả lời.
“Không biết!”
"Xảy ra chuyện gì? Nói xem! "
"Thất Thất! Tớ bị người ta ngủ rồi!”
Mộ Thất Thất nghe thấy vậy, liền mở to mắt: "Cậu nói cái gì?”
Nhan Nhiễm Nhiễm nức nở nói: "Tớ tỉnh dậy thì phát hiện mình ngủ ở khách sạn, đầu giường còn để lại một tờ giấy, nói "Em gái, tỉnh ngủ rồi thì tự đi trả phòng!", chắc là tên khốn đó đã viết! Hu hu hu!”
Mộ Thất Thất không khỏi liếc nhìn hoàn cảnh xa lạ bốn phía, mắng một tiếng: "Mẹ nó!”
Sau đó cô vén chăn lên, quần áo trên người đã không thấy đâu, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam thuần trắng.
Mộ Thất Thất kinh ngạc lập tức nhảy dựng lên từ trên giường, thét một tiếng chói tai chấn động cả căn phòng.
"A!"
"Thất Thất, cậu làm sao vậy?" Nhan Nhiễm Nhiễm hỏi.
Trong điện thoại không có tiếng trả lời, điện thoại di động rơi xuống từ trong tay Mộ Thất Thất, rơi xuống mặt đất.
Mộ Thất Thất nhảy xuống giường, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
"Là tên cầm thú nào dám chạm vào bổn tiểu thư? Anh có biết tôi là ai không? Anh có tin là tôi có thể gϊếŧ anh không?”
Đây là căn hộ được Bộ Ngoại giao sắp xếp cho những người có chức vụ quan trọng, bởi vì căn hộ nằm gần Bộ Ngoại giao, trong trường hợp khẩn cấp, có thể tiết kiệm thời gian đi lại.
Diện tích căn hộ hơn trăm mét vuông, cách trang trí tràn ngập hơi thở hiện đại, ngay vào khoảnh khắc Mộ Thất Thất mở cửa phòng ngủ, cô gần như cũng đã quét nhìn hết kết cấu nơi này.
Mộ Thất Thất đi về phía phòng khách, miệng không ngừng kêu gào: "Tôi là con gái bộ trưởng bộ Ngoại giao! Tôi nói cho anh biết, anh gặp phải rắc rối lớn rồi!”
Mộ Thất Thất nhấc chân đá văng thùng rác chắn trước mặt, tiếp tục hô hào: "Tên khốn! Anh cút ra đây cho tôi!”
"Hét cái gì mà hét?"
Giọng điệu hờ hững của một người đàn ông truyền đến từ phía sau, cảm giác này rất quen thuộc.
Mộ Thất Thất xoay người nhìn lại, liền thấy Cận Ngự không biết đi ra từ nơi nào, trên người mặc một bộ áo ngủ màu trắng.
Mộ Thất Thất chớp mắt, sau đó lấy mu bàn tay hung hăng dụi mắt mình, nhìn kỹ lại, là Cận Ngự, không sai.
Mộ Thất Thất sải bước đi lên trước, định tát một cái thì lại bị Cận Ngự nắm chặt cổ tay.
"Tên cầm thú! Sao anh dám ngủ với tôi hả!" Mộ Thất Thất cố gắng lay cổ tay, nhưng cô vốn không phải là đối thủ của Cận Ngự.
“Sửa lại một chút, em là con gái của cựu Bộ trưởng Ngoại giao, còn nữa, ánh mắt của tôi không kém đến như vậy!”
Mộ Thất Thất chớp mắt một cái: "Ý! ý anh là sao?”
"Tôi ngủ với em à? Tự soi gương lại à!”
Mộ Thất Thất thẹn quá hóa giận, vung bàn tay kia đánh về