Tôi tới bệnh viện để nhổ răng khôn, bác sĩ là một anh đẹp trai nhìn quen quen.
"Có đau không?"
Sau khi tiêm thuốc mê, tôi cắn chặt răng nói: "Không đau."
Anh ấy liếc nhìn tôi rồi nói với giọng điệu thoải mái: "Cứng rắn với bạn trai cũ thì được, nhưng với bác sĩ thì không cần thiết.
1.
Nghe giọng nói trầm thấp lạnh lùng quen thuộc ấy, đầu óc tôi trống rỗng.
Thẩm Nhất An?
Ánh đèn sáng chói rọi vào trong mắt tôi, tôi cố nén đau quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của người đàn ông.
Dù đeo khẩu trang, nhưng anh vẫn rất đẹp trai.
Cuối cùng tôi cũng biết cái cảm giác quen thuộc mơ hồ vừa rồi tới từ đâu rồi.
Q: Bạn cảm thấy như thế nào khi gặp lại bạn trai cũ khi đi khám nha khoa?
Trả lời: Anh ấy là dao, còn tôi là con cá nằm trên thớt.
Tôi nhắm mắt tuyệt vọng.
Tuần trước, sau khi trải qua cơn đau do bị viêm răng khôn, cuối cùng tôi cũng quyết định đi nhổ răng.
Ai mà biết được tôi sẽ đụng phải anh ấy ở chỗ này chứ!?
???
Ngay khi tôi định chối, một bàn tay ấm áp đã đặt lên cằm tôi.
Vừa ngước mắt lên, tôi liền lọt vào trong đôi mắt trong veo sâu thẳm kia.
Khi anh ấy nhìn chăm chú như vậy, sẽ lộ ra một chút dịu dàng khó thấy.
Tim tôi đập nhanh hơn dự kiến.
"Nếu thấy không thoải mái thì cứ nói với tôi."
Anh ấy nói thế đó.
Tôi vô thức gật đầu, nhưng không khỏi phân tâm: Thẩm Nhất An sinh ra đã đẹp rồi, bây giờ mặc bộ đồ này vào lại càng hấp dẫn một cách khó tả.
Tôi thì đang suy nghĩ lung tung, còn Thẩm Nhất An thì dường như không hề bị ảnh hưởng bởi cô bạn gái cũ này một chút nào.
Chưa đầy nửa tiếng, nhổ răng kết thúc.
Cô y tá giơ ngón cái lên: "Bác sĩ Thẩm, ngày hôm nay rất thuận lợi!"
Tôi cắn bông.
Chậc chậc, bạn gái cũ thật sự không hề ảnh hưởng gì tới tốc độ rút đao của anh ấy, thậm chí còn chỉ như làm nền cho anh mà thôi.
Thẩm Nhất An đáp nhẹ một tiếng, tay đang viết viết cái gì đó.
Tôi định chạy đi tìm cái túi của mình, nhưng anh ấy lại ngăn tôi lại.
"Nguyễn Miêu Miêu, em có nhớ hết tất cả các lưu ý mà tôi vừa mới dặn hay không?"
"Có."
"Vậy đọc đi, tôi nghe."
"...???"
Thẩm Nhất An, anh cố ý làm khó em sao?
2.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào anh ấy với nửa bên má sưng tấy, dường như nhớ về những năm tháng học cấp ba trước kia.
Khi đó, Thẩm Nhất An luôn nói câu này với tôi - Em đã nhớ hết những kiến thức quan trọng đó chưa? Đọc thuộc cho anh nghe xem nào.
Thẩm Nhất An lớn hơn tôi bốn tuổi, hai gia đình chúng tôi là hàng xóm của nhau.
Anh là một đứa trẻ gia giáo tiêu chuẩn từ khi còn rất nhỏ.
Mỗi khi bố mẹ tôi nhìn thấy bảng điểm của tôi, họ sẽ nhìn sang cánh cửa nhà đối diện rồi thở dài ghen tỵ.
Tôi đã rút ra được rất nhiều kinh nghiệm đau thương: "Hay là con hy sinh bản thân để tóm lấy anh ấy về làm con rể hai người nhé!"
Bố mẹ tôi đã từ bỏ sau khi suy nghĩ một cách nghiêm túc.
"Thôi, thằng bé Nhất An kia cũng không có mù."
???
Sau đó, vào kỳ nghỉ đông của năm lớp 12, Thẩm Nhất An được bố mẹ tôi mời về dạy kèm môn toán cho tôi.
Thực tế đã chứng minh, người xuất sắc thì ở đâu cũng xuất sắc. Tôi không biết làm thế nào mà một sinh viên nha khoa sắp phải đối mặt với kỳ thực tập như anh lại thuộc lòng mấy cuốn sách giáo khoa đó hơn cả tôi - một sinh viên nghệ thuật tự do.
Ngay cả sau khi tôi vào được đại học và chính thức hẹn hò với anh ấy, bóng ma tâm lý này vẫn bao trùm lấy tôi một cách sâu sắc.
"..."
Không hề có sự ngạc nhiên ở trong mắt Thẩm Nhất An, hiển nhiên là anh đã đoán trước được rằng tôi sẽ không thể trả lời.
Anh đưa cho tôi một tờ giấy: "Trên đó viết hết rồi, trở về thì chú ý một chút, đừng để bị nhiễm trùng."
Ồ, vậy là ban nãy anh ấy đang viết... cái này hả?
Tôi nhìn xuống, nét chữ thanh và đẹp, ngón tay càng thon và trắng hơn...
Khụ khụ!
Tôi vội thu hồi ánh mắt rồi nhận lấy: "Cảm ơn bác sĩ Thẩm."
Anh khựng lại rồi buông tay ra.
Khi tôi đi tới cửa, lại không nhịn được mà quay đầu lại.
Phải công nhận rằng có một số người dù đã lâu không gặp nhưng khi xuất hiện... vẫn khiến người khác phải ngước nhìn.
Cô y tá thu dọn đồ đạc, mỉm cười nói với anh:
"Bác sĩ Thẩm, anh có trách nhiệm thật đó. Bệnh nhân nào anh cũng ghi chú chi tiết như vậy."
Tôi cứng đờ trong chốc lát.
Thẩm Nhất An vừa lúc quay đầu lại: "Sao thế?"
Tôi trống rỗng nói: "Không, chỉ là cảm thấy thật may mắn khi gặp được một bác sĩ như anh."
Sau khi nói xong, tôi quay người rời đi, nhưng do tôi đi quá nhanh nên đã vô tình va phải một cô y tá khác ở khúc rẽ.
"Xin lỗi! Cô không sao chứ?"
Tôi đỡ cô ý tá, trong lòng khó chịu vì tôi lại phản ứng mạnh vì mấy lời nói của Thẩm Nhất An như vậy.
Cô y tá mỉm cười xua tay, nhìn tôi với vẻ mặt trong sáng:
"Cô tới xin WeChat của bác sĩ Thẩm sao?"
"Hở?"
"Yên tâm đi, bác sĩ Thẩm luôn là vậy. Từ khi anh ấy tới bệnh viện của chúng tôi thì có rất nhiều cô gái nhỏ tới muốn theo đuổi anh ấy mà, nhưng tiếc là vẫn chưa có ai trong số họ thành công cả, chậc chậc."
Tôi xua tay: "Tôi, tôi không có..."
Cô y tá vỗ vai
tôi, an ủi rồi lắc đầu:
"Nhưng mà ý, bác sĩ Thẩm đã bị bạn gái cũ đá. Vết thương lòng quá sâu cho nên để theo đuổi được anh ấy là rất khó. Cô gái, cô nên thay đổi mục tiêu đi!"
"..."
Ba dấu chấm hỏi từ từ xuất hiện trên đầu tôi.
Tôi?
Đá anh ta?
Thẩm Nhất An?!
3.
"Sau khi bọn tao chia tay, đó là cách mà anh ấy đã tung tin đồn về tao sao?"
Tôi vùi mình vào ghế sofa, gọi điện thoại cho nhỏ bạn thân nhất của mình, Khương Viên.
Khương Viên khẽ chậc một tiếng: "... Thật ra thì ở khía cạnh nào đó, người kia đúng là mày theo đuổi trước rồi đúng là mày chia tay người ta trước mà..."
"Nhưng mà bọn tao chia tay là vì tính cách không hợp nhau! Sao có thể đổ lỗi hết cho tao thế chứ? Hừ..."
Tôi ôm bên má, sau khi hết thuốc mê thì nó nhức kinh khủng!
Thẩm Nhất An cái gì cũng giỏi, nhưng anh ấy thích kiểm soát tôi một cách quá đáng.
Anh ấy nói vì anh ấy là bạn trai của tôi.
Nhưng mà từ nhỏ tôi đã thích tự do, sau vài lần cãi nhau, tôi nghiến răng nghiến lợi chia tay với anh.
"Nhổ răng khôn đau thế sao? Miêu Miêu, mày ổn đấy chứ?" Khương Viên có chút lo lắng, "Tuần này vẫn về nhà sao?"
Tôi ứa nước mắt.
"Đã thống nhất rồi, đâu thể không về chứ. Không sao, chỉ là nhổ mất một cái răng thôi mà, tới hôm đó sẽ ổn hơn thôi."
Nhưng hiện thực vẫn rất tàn khốc.
Vết nhổ vẫn còn đau nhức tới tận đêm hôm sau khi tôi về nhà.
Điều may mắn duy nhất là vết sưng trên má đã gần như biến mất, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy được.
Bố đang bận rộn ở trong bếp, nên sau khi tôi cất túi đi đã chạy vội đến.
Nhưng khi tôi chạy qua nhìn, tôi đã sốc ngang.
"Cái này... bố, khó có khi con về nhà, sao bố lại nấu mấy món tầm thường này chứ?"
Tôi thích ăn nhiều dầu mỡ và thức ăn cay, nhưng trong đống đồ ăn trên bàn đến nửa muỗng hạt tiêu cũng không có.
Bố tôi đeo tạp dề, không thèm ngẩng đầu nói: "Hở? Mẹ con chưa bảo con sao? Bàn hôm nay không phải cho con, có khách tới."
???
Khi tôi nhìn thấy Thẩm Nhất An xuất hiện trong phòng khách nhà mình, tôi vẫn còn rất bối rối.
Mẹ tôi niềm nở chào đón.
"Tiểu An, đã lâu rồi con không tới đó!"
Thẩm Nhất An sau khi lên đại học thì rất hiếm khi về nhà, và đương nhiên, sau khi anh ấy đi làm thì còn bận rộn hơn cả chủ tịch nước.
Nhưng lý do quan trọng nhất là: Chúng tôi đã hẹn hò bí mật trong một năm, mà cả bố và mẹ tôi đều không biết chuyện đó.
Sau khi chia tay, anh ấy càng không có lý do gì để tới đây.
Thẩm Nhất An liếc tôi, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Bố anh ấy vào phòng bếp nấu ăn cùng bố tôi, còn mẹ anh ấy ngồi cắn hạt dưa tám chuyện với mẹ tôi ở ngoài phòng khách.
Mẹ tôi nhìn anh ấy như đang nhìn con trai ruột của mình.
"À đúng rồi, dì nghe nói Nhất An đang làm việc ở Bệnh viện nha khoa thành phố C đúng không? Giỏi quá đi, không như Miêu Miêu nhà dì, sắp tốt nghiệp tới nơi rồi mà cứ ru rú ở nhà suốt ngày!"
Dì Chu thở dài: "Tiếc là tôi chưa tìm được đối tượng hẹn hò cho nó. Tôi với bố nó lo gần chết đây! Nói nó ở cái độ tuổi này rồi, nếu còn chần chừ nữa thì làm sao còn cô bé nào dám thích nữa?"
"..."
Tôi cắn rứt lương tâm, chạy thẳng ra ngoài ban công trốn, chỉ mong thoát khỏi cảnh ngột ngạt này.
Và thật bất ngờ, Thẩm Nhất An lại đi theo tôi.
"Sao rồi?" Anh hất cằm lên, rõ ràng là đang hỏi về chiếc răng khôn của tôi.
Tôi không sợ hãi: "Không sao đâu, em thấy bình thường."
Anh đột nhiên nghiêng đầu cười khẽ.
???
Anh ấy cười cái gì vậy?!
Cười xong thì đột ngột đi tới, tôi vô thức lùi lại, bắp chân đập vào ghế, tôi buộc phải dừng lại ở đó.
Khoảng cách quá gần, có thể nghe được cả hơi thở của anh.
Anh hơi cúi đầu, đặt ngón tay lên má tôi, trầm giọng nói:
"Há miệng ra."