Translator: harn812
Mơ màng tỉnh dậy, đầu óc có chút choáng váng, cậu đưa tay dụi dụi hai mắt, trước mắt là một góc chăn, cậu huơ góc chăn vài ba cái, mới biết đây là tay của mình.
Cậu mờ mịt ngồi dậy, cúi đầu nhìn cơ thể của mình, chỉ thấy một chiếc chăn màu xám bạc trải phẳng trên giường lớn, bóng loáng, khá mềm.
Ừm, nhìn bề mặt chất liệu thì có vẻ cũng không rẻ đâu.
Moá, đây không phải trọng điểm! Cậu không những biến thành một cái chăn, mà còn là một cái chăn biết suy nghĩ!
Cậu nhớ rõ rằng...!Gượm đã, cậu là ai? Giơ góc chăn lên muốn xoa đầu, nhưng lại chỉ sờ đến khoảng không, chăn thì làm gì có đầu mà xoa.
Ký ức trong đầu cậu lúc này chỉ là mảnh vụn, cậu chỉ nhớ mang máng có hai gương mặt, một gương mặt anh tuấn không tì vết nhưng lại cứng ngắc, mắt có chút xếch lên, con ngươi màu nâu nhạt.
Gương mặt còn lại thì trẻ hơn, đồng tử đen nhánh, lông mi có cụp xuống nhẹ, đôi mắt phân rõ trắng đen, trông có vẻ ngây thơ vô tội.
Ngoài ra, còn có một chiếc xe con màu đen, trước đầu xe có logo hình đôi cánh.
Bằng phương pháp loại trừ, đầu tiên chắc chắn cậu không phải là chiếc xe kia, trong tiềm thức của cậu luôn cảm thấy mình là người, hơn nữa còn là đàn ông.
Nhưng nếu như cậu là người, vậy thì vì sao lại không có kí ức gì lúc làm người, không lẽ cậu thật sự là chăn thành tinh ư?
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là, nghe hư cấu vãi chưởng? Sau khi dựng nước, hình như không cho phép tự tiện thành tinh nữa mà nhỉ....
*Năm 2014, trên mạng truyền tay nhau một lệnh cấm khó hiểu đài truyền hình quốc gia Trung Quốc (đã đính chính là không có, dân mạng chọc nhau) rằng "建国后动物不许修炼成精 – Sau khi dựng nước, động vật không được tu luyện thành tinh".
Ý chỉ con vật có một vài hành động giống như con người, giống như thành tinh, dần dần câu nói được dùng cho cả đồ vật.
Đương nhiên cũng có thể là cậu mất trí nhớ, nhưng mà do mất trí nhớ mới xuyên không sao? Hay là do xuyên không mới mất trí nhớ?
Đầu óc cậu lúc này rối bời....
Cậu đánh giá không gian chung quanh, đây là một phòng ngủ vừa rộng rãi lại gọn gàng sạch sẽ, căn phòng này mang phong cách trắng đen xám hơi lạnh nhạt, bao gồm cả chiếc chăn là cậu đây.
Cậu là chăn, ắt hẳn sẽ có chủ nhân.
Có phải là do hôm nay cậu mới thành tinh, cho nên không có chút ấn tượng nào về ký ức của lúc trước, Chăn Tinh* âu sầu dùng góc chăn xoa xoa cái đầu không tồn tại của mình, trầm tư khổ não.
*Tên tạm thời của em bé nha, tác giả đặt đó
Đang lúc suy nghĩ, có tiếng vang lên từ dưới lầu, có người mở cửa đi vào nhà, chắc là chủ nhân của căn nhà này đã về rồi.
Cậu vểnh tai lên nghe ngóng trong chốc lát, nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, ngày càng gần, bất chợt phản ứng lại.
Làm gì có ai muốn thấy cái chăn của mình dựng đứng trên giường, có mà không bị dọa chết thì cũng báo cảnh sát cho mà coi, cậu chẳng muốn bị xẻ thành từng miếng đâu.
Thế là, cậu phụp một tiếng nằm phẳng lại trên giường, ngay trước lúc cửa bị mở ra.
Cửa mở, một người đàn ông cao lớn mặc giày da tây trang bước vào, anh đi thẳng đến trước giường, cởi bỏ quần áo, thay một bộ đồ ở nhà.
Chăn Tinh không nhịn được lén lút quay đầu liếc nhìn thử, vô tình chạm phải ánh mắt của người đàn ông kia, bị ánh mắt lạnh lùng của anh chàng dọa cho hú hồn, tưởng rằng mình bị phát hiện rồi, đông đá ngay tại chỗ.
Người đàn ông kia chỉ tùy ý liếc qua một cái rồi thôi, sau đó bước vào phòng tắm.
Chăn Tinh giơ góc chăn lên vỗ vỗ lồng ngực, nguy hiểm quá.
Nhưng mà cậu nhận ra người này chính là người đàn ông mắt nâu nhạt trong trí nhớ của cậu.
Cậu kinh ngạc nhìn anh ta cởi quần áo trước mặt mình, lộ ra vòng eo rắn rỏi cùng hai chân thon dài, mãi đến khi anh bước vào phòng tắm cậu mới hoàn hồn.
Chắc là người nọ chưa biết chăn của mình đã thành tinh, nếu không thì cậu thành tên cuồng rình trộm mất.
Cậu cũng không muốn mạo phạm, chỉ còn nước nhanh chóng làm rõ thân phận của bản thân, không làm phiền người ta nữa.
Cậu nhớ được mặt của anh ta, nếu như cậu là người, thì người này một là bạn hai là thù, tóm lại phải tìm cho ra manh mối từ người đàn ông này.
Chăn Tinh đang thả hồn về phương xa, không chú ý đến nam nhân kia đã ra khỏi phòng tắm.
Anh xoay người lên giường, kéo chăn đắp lên thân mình, nằm trong chăn nhắm mắt lại.
Chăn Tinh chỉ cảm giác được mình bị người ta giữ lấy tay rồi ngay sau đó va vào một lồng ngực ấm áp, ngây ngốc nhìn khuôn mặt đẹp chết người gần trong gang tấc kia của người đàn ông, cậu thấy mình như dán chặt vào cơ thể của anh, cả chăn nóng phừng phừng.
Ôi trời ơi anh ta có thói quen ngủ nude!
Hôm nay Lương Tiêu làm việc quần quật ở công ty suốt một ngày trời, buổi tối còn phải đi tham gia tiệc rượu, gần như cạn kiệt hết sức lực.
Vừa nghĩ đến bệnh mất ngủ của mình, anh sợ cảm giác buồn ngủ này sẽ biến mất trong giây tiếp theo, nên đành vội vã về nhà nằm trên giường nghỉ ngơi.
Có lẽ là do mệt quá rồi, vừa đắp chăn lên thì cơn buồn ngủ cũng ập tới, chỉ cảm thấy rằng cả người ấm áp dễ chịu, rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp.
Chăn Tinh chẳng dám động đậy chút nào, đợi mãi cho đến khi người đàn ông ngủ say, mới cẩn thận từng li từng tí chống người dậy, muốn giúp anh đổi chăn khác để đắp.
Ai biết được mới xê đến lề giường, người đàn ông kia thấy lạnh, giữ chặt chăn lại, quấn mình thành cái bánh tét.
Chăn Tinh từ tư thế nằm bẹp dí trên người đàn ông kia giờ biến thành dang cả tay cả chân ôm lấy anh, thấy một người một chăn ngày càng thân mật hơn, Chăn Tinh không thể không giãy giụa, hòng giải cứu tay chân của mình.
Lương Tiêu mơ mơ màng màng cảm giác như có người đang giành chăn với anh, nhíu mày lại quấn chăn càng chặt hơn.
Chăn Tinh vùng vẫy cả nửa ngày, không làm được gì khác ngoài việc càng vẫy càng nóng, chỉ có thể tạm dừng nghỉ ngơi.
Cậu có chút say sưa nhìn khuôn mặt gần ơi là gần của người đàn ông nọ, rốt cuộc tui có quan hệ gì với anh chứ?
Lông mi dày của anh tạo thành một bóng đen nhỏ dưới mắt, không có khí thế hừng hực như lúc trước nữa, đúng là dịu dàng hơn một chút so với lúc tỉnh.
Người đẹp thì cho dù nam nữ cũng thấy vui mắt, nhưng người đẹp lỏa thể nằm trong lòng cậu, lại khiến cho Chăn Tinh rối như tơ vò.
Trong đầu cậu xuất hiện hai chiếc chăn nhỏ một trắng một đen.
Chăn nhỏ màu đen kiêu ngạo nói: "Anh ta không cởi quần trong, cậu nên cảm ơn trời đất, kêu anh ta dậy ngủ lại!" ( ̄へ ̄)
Chăn nhỏ màu trắng vội vàng lắc đầu: "Không thể làm vậy được, bây giờ cậu là chăn của anh ấy đó, anh ấy bỏ tiền mua cậu, dùng cậu không phải là việc đương nhiên* sao." ^_^
Gốc 天经地义 - thiên kinh địa nghĩa: Đạo lý, nguyên tắc trên thế gian này vốn đã như vậy, không thể thay đổi.
Chăn nhỏ màu đen nhướng mày đáp: "Cậu nói như vậy lạ ghê ha, nghe giống như hai người họ đang làm giao dịch bạn giường không bằng." ←_←
Hai chiếc chăn nhỏ ngươi cãi ta cọ, khiến cho Chăn Tinh một đầu mà như hai.
Có lẽ là cậu bị lây nhiễm bởi cơn buồn ngủ của người đàn ông, Chăn Tinh lắc lắc đầu, vứt hết mấy thứ loạn cào cào trong đầu ra, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Buổi sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học gọi Lương Tiêu tỉnh giấc, anh ngồi dậy vận động một chút, cảm giác đêm qua đánh một giấc rất ngon, tinh thần khoan khoái, tinh lực dồi dào cực kỳ.
Quả nhiên một giấc ngủ ngon có ích hơn cả uống bất cứ thứ thuốc gì, chiếc chăn này cũng rất thoải mái, hình như lúc trước không có cảm giác này, Lương Tiêu sờ sờ chăn cảm thấy rất thỏa mãn.
Người đàn ông đã rời giường, Chăn Tinh không thể không tỉnh, cậu thành thành thật thật giả vờ làm một chiếc chăn bình thường, đến khi Lương Tiêu bước ra khỏi phòng ngủ, mới thở phào một hơi.
Thực ra cậu đã tỉnh lại trước khi anh ta mở mắt cơ, đã thế còn bị anh ta phấn chấn tràn trề mà đấm đấm dụi dụi cho tỉnh hẳn, thiệt là không biết nói gì với cái trường hợp này luôn.
Sau khi nam nhân rời đi, Chăn Tinh nhón góc chăn đi đến cạnh cửa, đợi đến khi dưới lầu có tiếng đóng cửa mới thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng.
Cậu cẩn thận dùng góc chăn nắm lấy tay nắm cửa để mở cửa, thò đầu ra ngó nghiêng trái phải, xác nhận bốn phía không người mới chầm chậm xuống lầu.
Cậu biết người có tiền thường có thói quen lắp camera trong nhà, bình thường thì chắc sẽ là trong thư phòng, vậy nên chỉ có thể đi tìm manh mối ở nơi khác trước.
Chăn Tinh vòng khắp phòng khách một lượt, tìm thấy mấy cuốn tạp chí kinh tế ở dưới bàn trà.
Cậu dùng góc chăn cầm tạp