Translator: Harn
Chăn Tinh vừa là vì mới nhớ lại được thân phận của bản thân, ngẫm lại lúc trước cậu còn đoán rằng cậu quen biết Lương Tiêu, thậm chí tưởng tượng ra cái gì mà tình tay ba, tự ảo tưởng rằng mình là tình địch của anh, trong lòng quê muốn chết.
Cậu vừa cố gắng gạt bỏ đi rung động trong lòng.
Cậu thấy mình bị nam sắc làm cho mê muội mất rồi, người đó là ân nhân của cậu đó, sao mà có thể trách rằng là tại vì anh ta vừa đẹp trai vừa dịu dàng được chứ? Tất cả là tại bản thân cậu không đứng đắn mà thôi, cậu niệm thầm trong lòng các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội*, để cho ánh sáng của đảng chiếu rọi cái thứ u mê nhan sắc con người ta.
*Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội bao gồm giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng chính nghĩa, pháp trị, yêu nước, yêu nghề, thành tín, thân thiện.
Con đường của đảng quả nhiên là đúng đắn, cậu lập tức cảm giác cả người tràn đầy năng lượng, muốn trở về lại cơ thể của mình, tham gia vào lực lượng xây dựng chủ nghĩa xã hội vĩ đại ngay lập tức.
Lương Tiêu ôm Chúc Húc đến trước xe, chỉ cảm giác được rằng cảm xúc của Chăn Tinh trong ngực có chút kỳ lạ, tưởng rằng cậu vẫn còn buồn.
Anh đặt Chúc Húc lên ghế sau, còn mình quay về lại ghế lái, ngập ngừng lên tiếng an ủi cậu: "Không cần lo lắng, tôi sẽ nhanh chóng nghĩ ra cách."
Lớp phòng ngự của Chúc Húc lại bị phá rầm rầm, sếp lớn tốt thế kia, không có giống với mấy thứ nam chính bá tổng ngày nào cũng bị chập mạch trong tiểu thuyết chút nào hết trơn.
Một người vừa đẹp trai lắm tiền, mọi mặt đều xuất sắc, tính tình lại tuyệt vời như vậy....!thật sự không phải là người ngoài hành tinh sao? Quan trọng nhất là anh ấy còn....!lớn nữa.
Não ơi! Ta lạy mi!
Tôi quá bất lực.jpg
Chúc Húc mắng chán chê thứ não nhiều chuyện xong thì ngồi phịch ở trên ghế sau, rồi xoay người lại đối diện với chỗ dựa, chỉ để lại một bóng lưng tủi thân.
Lương Tiêu nhìn qua kính chiếu hậu chỉ thấy một chiếc Chăn Tinh trông như đang héo dần héo mòn.
Anh nhíu mày.
Chúc Húc vội như vậy sao? Tâm trạng anh trở nên bực bội.
Một người một chăn quay về biệt thự, Lương Tiêu lại bế Chúc Húc lên, đang định đi thẳng lên lầu, Chúc Húc đột nhiên hỏi: "Lát nữa anh có đi làm không?"
"Đã là giữa trưa rồi, sáng nay anh còn chưa ăn sáng, bây giờ không đói sao?" Cậu nhìn Lương Tiêu.
"Dù gì đi nữa thì cơm nước xong xuôi đã rồi hẵng làm việc."
Lương Tiêu cúi đầu nhìn Chăn Tinh đang nghiêm túc, rồi sau đó thả cậu lên sô pha ở phòng khách.
Đương nhiên anh không cần phải tự nấu cơm, nhưng không biết vì sao, anh không muốn từ chối Chúc Húc.
Vì thế Lương Tiêu đi vào bếp, mở tủ đựng đồ ra, lấy một gói mỳ Ý.
Từ trong phòng khách, Chúc Húc rướn đầu vào phòng bếp hỏi: "Ngài Lương biết nấu cơm không? Nếu tôi có tay thì hay rồi, tôi có thể nấu cho anh ăn.
Tôi nấu ăn ngon lắm đó.
Nếu như anh không biết nấu, tôi có thể chỉ cho anh."
Lương Tiêu quay lưng, nói một cách tự nhiên: "Cậu nói đi, tôi làm theo."
Chúc Húc vui vẻ gật đầu, "Vậy được.
Đầu tiên anh đun một nồi nước, chờ cho đến khi nước sủi bọt khí nhỏ nhỏ, anh đánh vào đó một quả trứng gà, chờ cho trứng gà chín một lát rồi bỏ mì sợi vào, bỏ thêm mấy cọng rau nữa."
Lương Tiêu nhìn mỳ Ý trong tay, không một giây do dự làm theo lời Chúc Húc.
Vài phút sau, "Nấu mì xong chưa vậy?" Chúc Húc hỏi.
Lương Tiêu tắt bếp, "Nấu xong rồi."
Chúc Húc tiếp tục chỉ anh: "Anh bỏ vào tô một thìa nhỏ muối, một thìa xì dầu, một ít hạt nêm, thêm tiêu xay, cuối cùng là vài giọt dầu mè, một nắm hành lá, đổ mỳ vào tô là ăn được rồi."
Lương Tiêu làm theo từng bước, cứ thế biến một tô mỳ Ý thành một tô mỳ nước.
"Bình thường mỗi lần tôi lười, là chỉ thích nấu mỳ nước như vậy, vừa ấm bụng vừa bao no." Chúc Húc cười nói.
Cậu chỉ nhìn thấy Lương Tiêu lấy ra một gói mỳ khô, mà không biết đó là mỳ Ý, Lương Tiêu cũng không ngắt lời cậu.
Hai người cứ thế nấu được một nồi mỳ Ý nước Tây Trung kết hợp.
Thực ra Lương Tiêu biết nấu cơm, cả món Trung lẫn món Tây.
Dù gì đi nữa anh cũng từng sống một mình ở nước ngoài mấy năm, không thể bữa nào cũng đặt đồ ăn ngoài hay đi căng tin ăn được.
Ngay cả chính anh không biết mình đang làm gì, mà không nói cho cậu biết, cứ thế nghe Chúc Húc hướng dẫn, chật vật nấu ra một nồi mỳ không biết gọi là kiểu gì nữa.
Thế mà anh lại cảm thấy tô mỳ này ngon hơn hẳn tất cả những tô mỳ Ý hay mì nước anh từng ăn.
"Ngài Lương, anh...."
"Không cần xưng hô trang trọng như thế, gọi tôi là Lương Tiêu." Lương Tiêu nhìn lướt qua Chúc Húc, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
"Ồ, Lương Tiêu...!sau này anh đừng bỏ bữa sáng nữa, như thế không tốt cho sức khỏe đâu." Chúc Húc vừa dựa lưng lên sô pha nhìn Lương Tiêu ăn cơm, vừa nói: "Với cả, có khi buổi tối anh sẽ bị lạnh, nhất định phải đắp chăn cho đàng hoàng đó, nếu không sẽ cảm lạnh."
Lương Tiêu cứ như vậy vừa nghe Chúc Húc dặn dò tha thiết vừa ăn hết sạch nồi mỳ, đến nước cũng không để thừa.
Trong ngôi biệt thự này chỉ nhiều thêm một chiếc chăn biết đi, thế mà khoảng trống trong căn nhà này như được lấp đầy.
Ăn cơm xong, Lương Tiêu lại ôm Chúc Húc đi từ từ lên lầu.
Đến trước phòng ngủ, anh liếc nhìn qua phòng ngủ phụ, rồi ôm Chúc Húc đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Mà Chúc Húc đang thả hồn đi đâu không hề chú ý đến chuyện này.
Lương Tiêu đặt Chúc Húc lên giường, thấy Chúc Húc còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không nhịn được mở miệng nói: "Tôi đi đây."
Lúc này hồn Chúc Húc mới trở lại, theo bản năng đáp: "Ầu, đi đường nhớ cẩn thận, tối về sớm nhé."
Lương Tiêu ngẩn người, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
Trước khi ra khỏi cửa còn liếc nhìn lại Chăn Tinh đang ngồi trên giường, giống như đang đợi anh về nhà, sau đó mới ra khỏi phòng ngủ.
Tuy rằng biểu cảm vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng rất dễ dàng nhận ra trong mắt anh có sự vui vẻ.
Sau khi Lương Tiêu vừa mới đi khỏi, Chúc Húc nhận ra rằng đây không phải phòng ngủ phụ, chắc là đi nhầm phòng mất rồi, thế là cậu xuống giường, tự mở cửa bước vào phòng ngủ phụ.
Nằm trên giường lớn trong phòng ngủ phụ, trong lòng Chúc Húc xúc động bùi ngùi, không ngờ rằng mình lại gặp được kỳ ngộ* như vậy trong đời.
*Kỳ ngộ: sự gặp gỡ lạ lùng
Tuy cậu không cha không mẹ, từ lúc sinh ra đã thua kém một phần so với người khác.
Nhưng may mắn rằng cuộc đời cậu gặp được rất nhiều người tốt, mama viện trưởng chăm sóc cậu đến khi trưởng thành, thầy cô dạy dỗ cậu rất nhiều, những người nhân hậu giúp đỡ cậu trả tiền học, còn có cả Lương Tiêu mặc dù chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng vẫn bằng lòng cứu giúp cậu.
Quá may mắn! Lương Tiêu sung sướng nghĩ, không nhìn được sờ sờ drap trải giường ở dưới người.
Vừa lật người đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt từ trên người mình, có thể là bị ám mùi từ ghế sô pha trong phòng bệnh.
Cậu quay đầu lại, tìm được khóa kéo, gắng hết sức bình sanh để mở phéc mơ tuya, rồi nằm trên giường đạp đạp ba cái, lột vỏ chăn đi.
Sau đó ngửi lại lần nữa, sau khi chắc chắn không còn mùi gì nữa, cậu ném vỏ chăn lên ghế sô pha loại nhỏ.
Cuối cùng trần như nhộng, nằm trên giường lớn phòng ngủ phụ, rất nhanh đã đi vào mộng đẹp.
Chiều hôm nay tâm trạng của Lương Tiêu cực kỳ tốt, tuy đêm hôm qua anh bị mất ngủ, nhưng giờ phút này tinh thần xán lạn, thậm chí còn có chút vội vàng.
Sau khi hoàn thành công việc buổi chiều, Lương Tiêu rời công ty sớm vài phút.
Việc này