Edit: Diệp Vũ Lam
Lần đầu tiên chơi đồ hàng với hai cô em gái nhà họ Dung, Từ Đông Dã đã lên cấp Ba.
Cấp Ba anh học nội trú, cuối tuần mới được về nhà.
Bài vở rất nhiều, đừng nói đến chơi đồ hàng với hai em gái hàng xóm, có thời gian rảnh xem TV cũng rất khó.
Khi đó, hai chị em vốn đến nhà anh để gặp Từ Bắc Dã.
“Ai thèm chơi ba cái trò con gái đó, ấu trĩ chết đi được.”
Từ Bắc Dã vẫn đang học tiểu học, còn thấp hơn Dung Thanh Từ vài centimet, nhưng lại thể hiện ra dáng vẻ của người đàn ông trưởng thành.
Rõ ràng đang cầm bài Tam Quốc Sát* trên tay, vậy mà lại cho rằng hai chị em chơi đồ hàng là vô cùng ấu trĩ.
*Tam Quốc Sát: Là boardgame thẻ bài lấy bối cảnh thời Tam quốc trải dài.
Thông qua việc chiến đấu với người chơi khác, và theo từng mode chơi của game mà sẽ có các sự kiện, diễn biến hấp dẫn khác trước khi tìm ra 1 phe duy nhất chiến thắng, thống nhất thiên hạ.
Dung Thanh Từ dương nanh múa vuốt đánh nhau với cậu ta.
Dung Dung đứng một bên xem cuống cuồng, định tìm anh Hai Từ Nam Diệp giúp đỡ khuyên ngăn.
Tìm một vòng mà vẫn không thấy, đúng lúc thấy Từ Đông Dã ra ngoài uống nước.
Cô bé thở hồng hộc kéo tay áo của Từ Đông Dã, đôi mắt nai tơ ươn ướt, “Anh Tiểu Đông, chị và anh Tiểu Bắc lại đánh nhau nữa!”
Thiếu niên hơi nhíu mày, tỏ vẻ không vui.
Dung Dung sợ anh ấy, nhưng càng sợ anh Tiểu Bắc lại bị đánh đến tàn phế hơn.
Thế là cô đành phải cố gắng nắm lấy tay của Từ Đông Dã, kéo anh ấy chạy đến phòng.
Đôi chân ngắn cũn chạy bình bịch trên sàn nhà, tốc độ lại chậm.
Từ Đông Dã tặc lưỡi, bèn ngồi xổm xuống bế cô lên.
Dung Thanh Từ và Từ Bắc Dã đang đánh nhau vui vẻ trên giường.
Vì đã qua thời kỳ vỡ giọng, giọng nói của Từ Đông Dã nghe hơi khàn, trầm thấp và ảm đạm trong tiếng gào thét lanh lảnh của hai cô cậu bé.
“Làm cái gì đó?”
Cả hai người đều run sợ, dừng động tác lại.
Mặt của Từ Đông Dã không cảm xúc, “Hai đứa đã mấy tuổi rồi? Ngoài đánh nhau còn biết làm cái gì khác không?”
Dung Thanh Từ cũng sợ anh ấy, nhưng ngoài miệng vẫn không phục, lầm bầm oán trách: “Cậu ta mắng em ấu trĩ.”
Từ Bắc Dã càng không phục, mở miệng phản bác: “Ấu trĩ thật mà!”
Vùng thái dương của Từ Đông Dã đập thình thịch, sau khi thả Dung Dung xuống mới xoay người rời đi.
Còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy Dung Thanh Từ khiển trách Dung Dung: “Ai bảo em dẫn anh Đông Dã tới đây? Em cố tình đúng không?”
Từ Bắc Dã hùa theo, “Tiểu Dung Tử, em đúng là rỗi hơi!”
Tiểu Dung Tử là biệt danh mà Từ Bắc Dã đặt cho cô.
Giữa lúc Hoàn Châu Cách Cách được các bạn học sinh tiểu học yêu thích, Từ Bắc Dã gọi ai cũng thích dùng “Tiểu X Tử”, nhưng người khác sẽ bị đánh nếu anh gọi như vậy.
Chỉ có Dung Dung không hiểu gì cả, khờ khạo nghe theo.
Giọng nói trẻ con của cô em gái nhỏ vang lên, “Hai anh chị không nên đánh nhau.”
“Anh và chị em đánh nhau và ba người chúng ta bị anh trai anh mắng, em nghĩ cái nào kh.ủng bố hơn?”
Dung Dung im lặng.
Dung Thanh Từ nắm lấy tay Dung Dung, “Mặc kệ cậu, hai chị em tôi về đây.”
Từ Bắc Dã ngăn các cô lại, bỗng nhiên cười nói: “Không phải hai người muốn tìm người chơi sao? Hai người đi tìm anh tôi đi.”
“Thôi bỏ đi, anh cậu còn chẳng bằng cậu.
Chúng tôi vẫn nên đợi anh Nam Diệp về thôi.”
Dung Thanh Từ trợn ngược mắt, trực tiếp phủ nhận giá trị của Từ Đông Dã.
Từ Đông Dã đứng trước cửa cũng không hề biết mình lại già đến vậy, đột nhiên khó chịu vì câu nói trẻ con của em trai và em gái.
Anh dựa vào tường, sắc mặt rất tệ.
Vì người lớn của hai nhà đều bận rộn với công việc, anh lớn tuổi hơn các em trai và em gái nên phải nghiêm túc.
Hơn nữa tính tình của anh vốn dĩ lạnh lùng, vì vậy càng tỏ ra xa cách hơn.
Anh vốn cho rằng mình rất có uy nghiêm trước mặt mấy đứa em này.
Từ Đông Dã nhếch mép, trong lòng thoáng dâng lên cảm giác thất bại.
Hai cô em gái nhà họ Dung đã về nhà.
Từ Đông Dã nhìn theo hai đứa đi về, lúc xuống lầu vô tình bắt gặp Từ Nam Diệp vừa trở về.
Hình như hai chị em đang làm nũng với Từ Nam Diệp, nắm lấy tay áo đồng phục của thằng bé không buông.
Từ Nam Diệp cũng không tức giận, để mặc các cô kéo, cuối cùng gật đầu, hai chị em mới mừng rỡ đi về.
Anh đang đứng trên cầu thang, Từ Nam Diệp không nhìn thấy anh.
Thân hình cao gầy, khuôn mặt đẹp trai và trắng trẻo, đeo cặp kính gọng bạc.
Cuối cùng Từ Nam Diệp mới lấy bàn tay luôn đút trong túi ra.
Máu đã khô, lộ ra màu đỏ sẫm hung tợn.
Cặp mắt dưới tròng kính u ám và vô hồn, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa mai, đi vào nhà vệ sinh.
Em Hai không giống như anh và Bắc Dã.
Tính cách của anh quá lạnh lùng, Bắc Dã lại quá ồn ào, chỉ có Từ Nam Diệp là cục cưng ngoan trong lòng người lớn, sống nội tâm và trầm lặng, gặp ai đều mỉm cười.
Nếu như không từng chứng kiến thằng bé nện một cậu học sinh vào tường sau trường học, đánh người ta đến nỗi sưng vù mặt mũi, có lẽ Từ Nam Diệp vẫn sẽ là đứa em trai hiền lành, dịu dàng trong mắt anh.
Khi thằng bé bước ra khỏi nhà vệ sinh, Từ Đông Dã đã đợi sẵn trước cửa.
Từ Nam Diệp khẽ cười với anh, “Anh Cả?”
Lại trở về bộ dạng trước đây.
Từ Đông Dã hỏi nó: “Em đi đâu vậy?”
Từ Nam Diệp xoay người lại cười nói: “Thanh Từ và Dung Dung rủ em đến nhà hai em ấy chơi trò chơi.”
“Trò chơi gì?”
“Hình như là trò kết hôn.”
Từ Đông Dã cau mày, hai cô bé mới có tí tuổi mà đã biết kết hôn rồi.
Anh hiếm khi chịu tham gia vào trò chơi của em trai và em gái mình, thản nhiên đi theo Từ Nam Diệp đến nhà họ Dung kế bên.
Thì ra cái gọi là trò chơi kết hôn là cô dâu đội khăn voan trắng lên đầu, cố định bằng một chiếc kẹp nhỏ bằng pha lê.
Còn chú rể chải tóc bóng mượt bằng keo bọt vuốt tóc, giống như đồng ruộng vừa được cày bừa, giả làm người đàn ông trầm lặng.
Vì Dung Dung khá thấp nên luôn được làm cô dâu.
Dung Thanh Từ đã làm chú rể nhiều rồi, trong lòng cảm thấy hơi bất bình.
Các cô muốn dụ dỗ Từ Bắc Dã làm chú rể.
Lúc này Từ Nam Diệp bất đắc dĩ đứng đối diện Dung Thanh Từ, nhìn thấy cái gọi là nhẫn cưới chính là nắp khoen của lon nước bèn phì cười.
“Cha xứ” Dung Dung đứng trên ghế đẩu, tằng hắng, “Đây là nơi thiêng liêng, chú rể không được cười.”
Thấy bộ dạng đó của cha xứ nhỏ, Từ Nam Diệp càng cười vui vẻ hơn.
Dung Dung giậm chân, “Anh Tiểu Nam!”
“Xin lỗi, anh muốn đi vệ sinh.” Từ Nam Diệp lấy cớ rời đi, rồi chỉ vào anh Cả đang đứng hóng, “Anh Cả, anh thế chỗ em chút đi.”
Từ Đông Dã không thể tin nổi mình đã học cấp Ba rồi mà lại ở đây chơi trò nhà chòi.
Anh thầm thở dài, thôi bỏ đi, chỉ một lần này thôi.
Tay của Dung Thanh Từ rất nhỏ, nhưng rõ ràng tay của em ấy đã bắt đầu phát triển hơn bàn tay bụ bẫm của Dung Dung, hiện ra độ cong dài nhọn.
Có lẽ em ấy lén trang điểm, chỗ mí mắt sáng lấp lánh, trên vành tai có dán hình dán pha lê Barbie.
Từ Đông Dã đã thường thấy sự dậy thì sớm của các bạn cùng trang lứa.
Sự đáng yêu vụng về này lại khiến anh nhất thời bối rối.
Lúc đeo nhẫn cho Dung Thanh Từ, rõ ràng anh cảm thấy em ấy hơi căng thẳng.
Thậm chí lúc chú rể và cô dâu trao nhau lời thề, giọng của em ấy khi nói câu “I do” hơi run rẩy.
Sau đó, gò má mềm mại lại đỏ lên.
Cha xứ nhỏ Dung Dung trịnh trọng đan tay của hai người vào nhau, nhắm mắt nói liến thoắng ngôn ngữ người ngoài hành tinh.
Từ Đông Dã