Nhìn “mèo con” nhấc bước chân mèo cực kỳ tao nhã đang đi về phía mình, Hứa Thu nuốt nước miếng, trái tim của cô nhảy thình thịch cực nhanh, vốn muốn mau chóng đi qua nhưng đôi chân lại như mọc rễ, muốn nhìn đối phương bước từng bước về phía mình.
Cuối cùng, khoảng cách chưa đến ba mét đã rút ngắn còn hai mươi phân.
Để thuận tiện cho cuộc trao đổi của hai người, Hứa Thu cũng không ra giá chút nào mà ngồi xổm xuống.
Bạch Táp đứng bằng chi trước, tốc độ ra tay của nó cũng là một người người đứng đầu ở nhà trẻ này, là gấp tận mười lần con chim ngớ ngẩn số tám đó.
Trong mắt đám trẻ, vũ khí của Bạch Táp là móng vuốt vô cùng bén nhọn, từ trong đệm thịt hồng phấn vụt một cái duỗi ra.
Vừa rồi Bạch Táp đã dùng móng vuốt này cưỡng chế xé lá chắn lưới điện trên nhà giam, rõ ràng vì đói khát nên thực lực của Bạch Táp đã bị suy giảm lớn, nhưng bản lĩnh của nó vẫn khủng khiếp như thế.
Mắt thấy một giây nữa là Bạch Hổ móc tim, một hiện trường hung án vô cùng đáng sợ sẽ xuất hiện!Có đứa trẻ giơ móng vuốt giả bộ che mặt, đặc biệt lộ ra một khe hở để nhìn trộm.
Một giây sau đó, móng vuốt của Bạch Táp đã đặt lên tay của người trông trẻ mới, bị bàn tay trông có vẻ vô cùng yếu ớt này nắm được, nắm được, nắm…Hai con dơi giống y chang nhau cả kinh rớt xuống khỏi tổ của mình, đôi song sinh này rớt cũng vô cùng nhất trí.
Một con rắn xanh khác ực một tiếng, nuốt chửng quả trứng gà lén giấu mà mình đã ngậm rất lâu, vẫn luôn không nỡ ăn xuống.
Xảy ra chuyện gì thế? Sao Bạch Táp lại bắt tay với người trông trẻ mới tới.
Hứa Thu không thể nhịn nổi nữa, còn đang nắn phía trên móng vuốt màu hồng mềm yếu.
Ôi, mềm ghê chưa, xúc cảm lông tơ siêu mượt mà như trong tưởng tượng! Giống như tơ lụa trơn mịn, móng thịt này mềm như kẹo bông gòn khiến cô cũng không dám dùng sức, chỉ sợ nắn một cái nó sẽ móp mất.
Đối xử với trẻ con cần phải tôn trọng như với người đồng trang lứa với mình.
Hứa Thu không nỡ buông móng vuốt nhỏ trong tay mình ra: “Bạn học Bạch, xin hỏi em gọi cô có chuyện gì sao?”Hệ thống vô cùng thân thiết phiên dịch đồng bộ ý tứ trong lời nói của cô.
Tại sao khi móng vuốt của cậu bé thò ra lại hoàn toàn không chịu khống chế rụt vào trong đệm thịt.
Bạch Táp nhìn móng vuốt bị nắn của mình với vẻ khó tin, lại ngẩng đầu nhìn nhân loại “yếu ớt vô hại” này.
Cậu bé thử