Ninh Mông thử ấn vào màn hình, thực hiện thủ tục đăng ký lưu trú, cần phải đưa thẻ thông hành ra để xác minh thân phận và thanh toán, sau đó mới có thể chọn thời gian ở lại và lựa chọn các dịch vụ nước uống, tắm nước nóng vòi hoa sen.
Nếu cần thì sẽ mua một khoảng thời gian tắm nhất định.
Sau đó, bạn có thể lựa chọn có ăn trong thời gian lưu trú không.Tất nhiên những mục màu xám thì không chọn được, bởi vì hệ thống nhắc nhở hàng tồn kho không đủ.Ninh Mông lại thử hệ thống giao dịch tự phục vụ, giờ tạm thời chưa bán gì bên trong."Hệ thống giao dịch tự động này dùng thế nào?" Ninh Mông hỏi.[Ký chủ có thể lựa chọn hàng hóa muốn đổi trên bảng lựa chọn, khách hàng vào đây ngoại trừ thanh toán bằng tiền vàng còn có thể lựa chọn trao đổi.
Nếu cô thừa nhiều vật tư cần tiêu thụ thì có thể cho vào máy mua sắm tự động, khách đã check in có thể tự mua.]Hóa ra là thế, thú vị thật!Có điều, bây giờ thứ Ninh Mông thiếu nhất là đồ ăn, mà trong khu cách ly có ai không thiếu đồ ăn? Cô không nghĩ mình có thể sử dụng phương thức cung cấp chỗ nghỉ ngơi để đổi được đồ ăn.Ninh Mông tiếp tục kiểm tra những chỗ khác.Cái bàn bếp nhỏ hẹp đã trở thành một khu nấu ăn độc lập, tuy khá nhỏ nhưng được thiết kế để nấu nướng không bị bay khói dầu mỡ ra ngoài.So với lúc trước, sự thay đổi lớn nhất là bên trong có thêm một căn phòng khách.
Mở cửa căn phòng khách ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc giường đơn kích thước 0.9x2m, bên trên có một cái đèn trần, ngoài ra không còn gì khác.
Cả căn phòng chỉ rộng khoảng hai đến ba mét vuông.Tuy rất nhỏ nhưng dù gì cũng có thêm một căn phòng.Bên cạnh phòng khách là phòng vệ sinh, bố cục bên trong không có gì khác biệt.Ninh Mông mở căn phòng ở đuôi xe ra, đây vốn là phòng ngủ của cô, bố cục bên trong vẫn thế