Mãi đến tận khi ăn xong Cao Thiến mới chỉnh đốn được cảm xúc phức tạp trong lòng mình rồi ngẩng lên nhìn Ninh Mông một cách nghiêm túc hỏi: "Cô tên gì?"Ninh Mông: "Tôi tên Ninh Mông."Cao Thiến vỗ vỗ ngực, trịnh trọng nói: "Sau này cô chính là bạn tốt của tôi, cô là tân binh còn tôi đã vào khu cách ly ba năm rồi, sau này tôi che chở cô !"—Lúc nấu cơm Ninh Mông cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ muốn vị khách ghé thăm khách sạn lần thứ hai có thể thường xuyên đến đây để cô kiếm lấy ít điểm trang trải cuộc sống.Thế nên đối với một vị khách quen như vậy cô ôm lòng cảm kích đổi một lọ dầu ăn nhỏ 100ml và 400g cải thảo ở Thương Thành, sau đó đổ dầu rán trứng và luộc chín cải thảo rồi múc ra bát.Đương nhiên, cô không nỡ dùng hết cả 400g cải thảo nên chỉ luộc một nửa, nửa còn lại để dành đến sáng mai.Sau đó, Ninh Mông mở hộp thịt Cao Thiến mang tới ra cắt vài lát mỏng bỏ vào nồi.Ninh Mông cũng không ngờ chỉ một bát mì ăn liền đơn giản cũng có thể khiến Cao Thiến nước mắt lưng tròng kết thâm giao với cô."Khoan nói chuyện đó, thật ra tôi có một chuyện muốn hỏi cô." Ninh Mông nói."Ừm, cô nói đi.""Cô có biết đội cứu viện Vô Úy không?""Vô Úy? Cô hỏi bọn họ làm gì? Có người muốn kéo cô vào đó à?" Cao Thiến lập tức ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: "Ninh Mông, cô tuyệt đối đừng bị lừa, có rất nhiều đội cứu viện trong khu cách ly đang chiêu mộ tân binh, vàng thau lẫn lộn.
Hai năm