Cao Thiến dẫn Ninh Mông tới chợ đêm, chỉ thấy một người đàn ông cao to đang đứng trước một gian hàng, trước mặt anh ta có bày vài loại linh kiện cứng và vật liệu xây dựng."Đội phó Đằng Nghiêu, tôi có một cô bạn muốn gia nhập đội chúng ta và tham gia nhiệm vụ vận chuyển vật tư ngày mai."Ninh Mông đi tới trước mặt vị đội trưởng này mới nhìn thấy trên má trái cả anh ta có một vết sẹo dài đến quai hàm, vết sẹo do dao cứa trông càng đáng sợ khi nhìn gần.Đằng Nghiêu quan sát cô gái trước mặt, thoạt nhìn cô trông chẳng khác gì một tân bình yếu ớt.
Anh ta khẽ nhướng mày nhìn Cao Thiến với vẻ nghi hoặc."Cô ấy từng tham gia đội cứu viện chưa?"Ninh Mông đáp: "Chưa từng.""Từng giết zombie chưa?""Cũng chưa."Đằng Nghiêu nghe vậy lạnh giọng nói: "Tác phong của tôi không giống lão Phương, anh ta ai đến cũng không từ chối, tân binh mới gia nhập không thạo việc còn được huấn luyện, nhưng tôi xin phép nói thẳng, tân binh muốn vào đây thì phải hoàn thành nhiệm vụ, dù là nhiệm vụ đơn giản nhất cũng vẫn có nguy hiểm ít nhiều.
Tôi phải nhắc nhở cô trước, hơn nữa chấp hành nhiệm vụ cũng rất khổ cực.”Cao Thiến nghe đội phó càng nói càng không bình thường thì vội cắt lời: "Đội phó Đằng, Ninh Mông đúng là người mới nhưng tôi định dẫn dắt cô ấy, nhiệm vụ ngày mai tôi cũng tham gia.
Còn nữa, có thời gian tôi sẽ dạy cô ấy vài chiêu thức cơ bản.
Đúng rồi, cô ấy còn có một nhà xe, lúc đi chấp hành nhiệm vụ cũng thuận tiện hơn."Đằng Nghiêu nhìn Cao Thiến một lát, cuối cùng cũng gật đầu: "Được rồi." Lại nhìn sang Ninh Mông: "Cô tên...""Đội phó Đằng, tôi tên Ninh Mông.""Ninh Mông, hoan nghênh cô gia nhập Nghịch Cảnh, sau này cô chính là một thành