"Còn nữa, hôm nay có người mới gia nhập, làm vậy sẽ dạy hư người mới đấy.
" Người nói chuyện là đội viên ngồi ở xe đầu tiên, Ninh Mông có chút ấn tượng với anh ta, người này đeo cặp kính mắt dán băng dính, thoạt nhìn giống một nhân viên trí thức ôn hòa.
Cao Thiến cười nói: "Đừng lằng nhằng, mau nói đi.
"Cuối cùng vẫn là Đằng Nghiêu tự tiết lộ: "Cũng chẳng phải bí mật gì, hàng vận chuyển đều là thực phẩm như đùi dê, thịt bò, có hai thùng chuối tiêu, còn lại đều là gạo.
"Bộ đàm lặng như tờ, không một ai nói gì.
Mãi sau mới nghe tài xế xe tải văng tục.
"Mì ăn liền ở khu cách ly đã lên đến bảy mươi đồng vàng một gói rồi còn phải đưa đến khu an toàn? Thế giới này quá không công bằng!"Người đàn ông đeo kính cũng chửi bới vài câu: "Ngày hôm nay tôi bảo vệ thịt có phải cũng được nếm thử vị thịt không? Hay cho tí chuối tiêu cũng được, mấy năm nay tôi chưa được ăn tí hoa quả nào rồi!"Cao Thiến vốn muốn cũng muốn mắng khu an toàn nhưng nghe bọn họ nói vậy thì chỉ bồi thêm: "Đúng đấy, hoặc là cho phép chúng ta đến khu an toàn mua ít vật tư cũng được, mỗi lần đến đấy đều không được dừng lại, quá đáng thật đấy.
"Đằng Nghiêu lạnh giọng nói: "Các cô cậu đừng có mơ, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ lần này mà lấy khen thưởng là được rồi, những chuyện khác không phải việc của chúng ta.
"Cao Thiến tắt bộ đàm quay sang nhìn Ninh Mông, nói: "Bây giờ cậu biết khu cách ly là chỗ thế nào rồi chứ, muốn gì cũng không có, những vật tư này có khi cũng là vật tư đội cứu