Một đoạn ký ức ùa vào trong đầu Ninh Mông, cô nở nụ cười trào phúng.
"Thật trùng hợp, thật ra tôi cũng có người quen ở đây! "—Cao Thiến kinh hỉ hỏi: "Thật sao? Ninh Mông, nếu có người quen thì bây giờ cô liên lạc với bọn họ đi, nhờ bọn họ gửi cho ít vật tư ra, tôi có thể đổi bằng đồng vàng.
Mua vật tư ở đây dễ hơn trong khu cách ly nhiều.
"Càng nhiều mảnh ký ức tràn vào tâm trí Ninh Mông.
Cái đêm bốn năm trước, khi cha nguyên chủ Ninh Siêu nghe tin chính phủ mở cửa một số nơi trú ẩn, chỉ cần là người lúc trước có nhà ở trong khu an toàn đều có cơ hội xin.
Lúc đó nguyên chủ đang bị bệnh, cô bị bệnh rất nặng, chỉ biết là cha mang một phần giấy tờ tới cho cô ký tên.
Hôm đó cô không có sức lực đọc nội dung viết trên đó nên đã ký thẳng luôn.
"Mông Mông, bây giờ con đang bị bệnh không thể đến khu an toàn được nên mọi người sẽ đi trước, trong nhà còn ít mì ăn liền, chờ bao giờ con khỏi bệnh rồi chúng ta sẽ tới đón con.
" Trước khi đi mẹ đã nói rất chắc chắn với cô như thế.
Tất cả những gì xảy ra tiếp theo đã giáng một đòn cực mạnh vào nguyên chủ.
Cha mẹ đã bỏ rơi cô ấy và chuyển thẳng đến khu an toàn số hai ba, từ đó bặt vô âm tín.
Đến khi nguyên chủ đỡ bệnh muốn liên lạc với người nhà mới phát hiện không gọi được điện thoại cho họ, Wechat cũng không trả lời, sau đó cô ấy đã bị đá ra khỏi nhóm chat gia đình.
Lúc này, Ninh Mông đang lái xe theo đoàn vào trong cổng khu an toàn, ánh mặt trời xuyên qua hàng rào chiếu lên gương mặt cô nhưng lại không chiếu được vào lòng cô.
Cô