Công hội cứu viện thành Nam kén chọn thật đấy, mỗi lần hoàn thành một lời cầu cứu chỉ thưởng có một trăm đồng vàng.
Ninh Mông vừa đi vào nhà xe thì hệ thống nhắc nhở.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành một nhiệm vụ cứu viện, nhận được hai trăm điểm thưởng, tiến độ thăng cấp hiện tại là 1/3.
][Hệ thống phát hiện có một vị khách trọ tham gia nhiệm vụ lần này nên ký chủ được thưởng thêm 50 điểm.
][Hiện tại, tổng điểm tích lũy của cô là: 400 điểm, tổng lượng tiền vàng: 530 đồng vàng.
]Từ khi tiến vào khu cách ly đến nay, tài sản của Ninh Mông không ngừng tăng lên, bất kể là điểm tích lũy hay tiền vàng đều liên tục tăng, trong tủ bát thậm chí còn tích trữ được hai lăm gói mì, ba hộp cơm thịt, hai hộp thịt dê và tám hộp thịt bò.
Cô cảm thấy mình như một phú bà.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều nhờ quen biết Cao Thiến, nếu không có cô ấy liên tục vào nhà xe khách sạn ở, nếu không phải cô ấy dẫn cô gia nhập đội cứu viện làm nhiệm vụ, nếu cô ấy không đi cứu người cùng cô thì mọi chuyện không thể dễ dàng như vậy được.
Lúc này, Ninh Mông đã quyết định cho Cao Thiến một kinh hỉ.
Cô tiêu hai mươi điểm đổi lấy hai quả cà chua và hai trăm gam gạo trong Thương Thành.
Đầu tiên, Ninh Mông rửa sạch cà chua, thái hạt lựu rồi trộn với đường.
Sau đó vo gạo đổ vào nồi, thêm nước rồi mở hai hộp thịt bò ra.
Không ngờ trong hộp thịt còn hai cả hành tây, Ninh Mông đổ hai hộp vào nồi, đảo đều rồi tắt lửa.
Cô thỉnh thoảng dùng thìa khuấy đều lên để đỡ dính chảo, cháo trong nồi càng lúc càng đặc sánh và tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Một tiếng sau, cháo trong