Ninh Mông và Cao Thiến đều im lặng đứng trước mặt Lục Trác, hai người đều đồng cảm với nỗi đau của thiếu niên này nhưng lại không thể an ủi.Trong một thế giới hỗn loạn như vậy, mọi người đều sống không dễ dàng, Cao Thiến thu lại thái độ hung hăng, cũng thở dài: “Đã như vậy thì cậu hãy dành những ngày cuối cùng ở bên mẹ mình cho cẩn thận, tốt xấu gì cũng có thể lưu lại thêm chút ký ức.
Chút thức ăn và bát đũa chúng tôi sẽ để đây, lát nữa cậu hãy đút cho bà ấy ăn đi.”Cao Thiến biết bọn họ cũng không thể làm gì trước tình huống này, cũng không thể giúp được gì nhiều hơn, bọn họ cho cậu ấy thức ăn là đã hết lòng quan tâm rồi.Cô ấy nói xong thì để Ninh Mông đặt đồ ăn trong tay xuống, chuẩn bị kéo cô rời đi.Lục Trác vốn còn đang đắm chìm trong nỗi đau của mình, cuối cùng lúc này mới lên tiếng: “Các chị… Có thể chờ một chút không?”Ninh Mông quay đầu nhìn về phía thiếu niên: "Cậu còn cần gì cứ nói đi, nếu là chuyện nằm trong khả năng của tôi thì tôi sẽ tìm cách giúp cậu.”Cao Thiến lườm Ninh Mông một cái, nói thêm: “Đương nhiên khả năng của chúng tôi cũng chỉ có hạn, cậu cũng biết thế giới này…”Lục Trác lau khô nước mắt trên mặt, đứng dậy đi tới trước mặt hai người nói: "Hai người các chị đối xử rất tốt với tôi, đáng lẽ tôi không nên tiếp tục cầu cứu các chị nữa, thế nhưng bây giờ tôi thật sự không còn con đường khác, chỉ có thể tiếp tục mặt dày mở miệng thôi.
Tôi… Tôi muốn đi cùng các chị.”Ninh Mông và Cao Thiến lại