Sau khi đi ngang qua toàn bộ thành phố Nam, Ninh Mông dựa theo hướng dẫn của hệ thống, điều khiển nhà xe tiến vào một trạm kiểm tra ở ngoại ô.
Nhân viên bảo vệ ngăn cản cô lại.
“Làm gì đó?”“Tới hiệp hội cứu viện thành phố Nam bàn giao nhiệm vụ đăng ký.
”Sau khi trả lời đơn giản mấy vấn đề, bảo vệ cho đi, trước đó còn không quên cho cô một thẻ thông hành, khi Ninh Mông nhận thẻ thông hành, 5 giờ phía trên biến thành 4 giờ 59 phút, hơn nữa còn đang đếm ngược.
Con số này có nghĩa cô có tư cách ở lại khu cách ly trong 5 giờ, cung cấp cho cô xử lý chuyện đăng ký nghiệp vụ.
Ninh Mông lái xe thông qua thiết bị đo lường kiểm tra, cuối cùng cũng tiến vào khu cách ly.
Cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng vào được!Tiến vào khu cách ly đồng nghĩa với việc nơi này ít nhất sẽ không có zombie lao tới muốn lấy mạng cô bất cứ lúc nào, đương nhiên, cô cần lập tức đi tới hiệp hội cứu viện thành phố Nam để đăng ký, nếu không cô sẽ không được kích hoạt thân phận ở khu cách ly, 5 giờ sau, cô sẽ bị cưỡng chế đuổi đi.
Ninh Mông nhanh chóng thấy một loạt tòa nhà, cô dừng xe ở bãi đỗ xe trước tòa nhà, nói với Khương Tuyết: “Tiểu Tuyết, đi thôi, chị đưa em vào.
”Khương Tuyết nghe lời đi theo cô xuống xe, sau đó, hai người cùng nhau đi vào một loạt tòa nhà này.
Xử lý chuyện đăng ký nghiệp vụ cực kỳ nhanh, nhân viên công tác mặc cả bộ trang phục phòng hộ xác nhận thân phận của Khương Tuyết, sau đó đưa cô bé đi theo trình tự.
Khương Tuyết có hơi hoảng loạn, nắm chặt tay Ninh Mông: “Chị ơi… Bọn họ muốn dẫn em đi đâu thế? Sau này em còn có thể gặp lại chị không?”Khương Tuyết là người đầu tiên mà Ninh Mông cứu sau khi xuyên đến thế giới này, cũng là người nói chuyện với cô nhiều nhất, chỉ là, thế giới như vậy, có thể đưa Khương Tuyết an toàn đến