Hiển nhiên, lần này thái độ của đối phương rất tốt, không những chủ động add Wechat của Diệp Lâm Tây, mà còn đăng ngay sự việc lần này lên nhóm thành viên trong hội của họ. Đối phương thậm chí còn đưa ra đề nghị, có thể trực tiếp thêm Diệp Lâm Tây vào nhóm để cô tùy ý hỏi. Nhưng Diệp Lâm Tây lại từ chối, dù sao cô cũng không ham mê máy bay không người lái, đây là nhóm giao lưu của người ta, cô chắc chắn sẽ không có tiếng nói chung với họ. Kết quả là còn chưa đến giờ tan làm, Diệp Lâm Tây đã nhận được tin tức từ bên đó.
“Luật sư Diệp, có một thành viên nói rằng anh ấy đã quay lại được một vụ tai nạn xe hơi gần đó, nhưng không biết có phải vụ mà cô nói đến hay không, hay là tôi bảo anh ấy kết bạn với cô, để cô xác nhận lại được không?”
Diệp Lâm Tây lập tức yêu cầu đối phương cho mình Wechat của hội viên kia. Hội viên này là một người đàn ông, họ Ngô. Anh Ngô rất nhiệt tình, sau khi hai người thêm liên lạc của nhau, đối phương trực tiếp gửi tin nhắn thoại đến.
Anh Ngô: “Xin chào, Luật sư Diệp, trước đó tôi thực sự đã quay lại được một đoạn video tai nạn xe hơi, tôi nghĩ nó có thể hữu ích nên không xóa đi, mà lưu vào máy tính để giữ.”
Diệp Lâm Tây không ngờ rằng vòng đi vòng lại cuối cùng lai có thể lấy được bằng chứng theo cách này.
Sau khi nghe đối phương nói sẽ lập tức về nhà gửi video cho cô, Diệp Lâm Tây vội vàng trả lời: “Thực sự làm phiền anh nhiều rồi.”
Đối phương còn lưu lại video quả thực là điều không thể ngờ tới. Không những thế lại còn vội vàng về nhà để gửi đoạn video đó cho cô. Diệp Lâm Tây cảm thấy nên cảm ơn anh ta mới được.
Anh Ngô: “Luật sư Diệp khách sao rồi, tôi nghe tiểu Từ nói hoàn cảnh gia đình của người lái xe gặp tai nạn này rất đáng thương, tôi chỉ là góp chút sức mà thôi, hy vọng có thể giúp được anh ta.”
Diệp Lâm Tây nhanh chóng nói lời cảm ơn, âm thầm dơ ngón tay cái biểu thị lòng biết ơn với người đàn ông này.
Quả nhiên, đối phương đã gửi video tới trước sáu giờ.
Diệp Lâm Tây nhanh chóng bật nó lên xem lại, bởi vì máy bay không người lái được quay từ trên không, nên mọi thứ diễn ra trên đường cao tốc đều được quay lại rất rõ ràng, góc quay cũng không có gì lệch lạc. Chỉ thấy một chú chó màu vàng nhạt, chớp mắt đã lao ra đường, chiếc xe vì tránh nó bắt buộc phải đánh lái đổi hướng, kết quả là bị lật ngay lập tức. Con chó bị xe chặn đầu, cộng thêm được người chủ phía sau gọi, nên sau đó nó đã chạy quay lại phía sau. Rất nhanh, nam thanh niên đó nhấc chú chó qua lỗ hổng trên hàng rào khu tập thể. Còn người phụ nữ trẻ thì đang đứng cạnh tường rào, nhìn ngó xung quanh, như thể sợ bị ai đó nhìn thấy. Có lẽ đôi vợ chồng trẻ cũng biết rằng chú chó của họ vừa gây ra đại họa. Thế nhưng bọn họ lại không muốn chịu trách nhiệm về lỗi lầm đó, nên phản ứng đầu tiên là muốn che đậy sự thật.
Chú chó biến mất nhanh chóng, mà cũng trùng hợp là chẳng còn ai khác đi trên vỉa hè, chỉ có duy nhất một chiếc ô tô phía ngược chiều đang dừng lại kiểm tra tình hình của xe tải bị lật. Ngay sau khi cô gái bỏ lên vỉa hè đi bộ về thì nam thanh niên vẫn nán lại bên đường liên tục nhìn ngó chiếc xe. Khi cảnh sát giao thông và xe cấp cứu đến đưa tài xế gặp nạn đi thì nam thanh niên mới rời khỏi đó.
Bằng chứng chắc như núi, xem bọn họ còn có thể ngụy biện thế nào. Diệp Lâm Tây ngay lập tức sao chép đoạn video và đưa nó cho Ninh Dĩ Hoài.
Khi Ninh Dĩ Hoài cầm Usb trên tay, anh ta hơi ngạc nhiên nhìn cô: “Cô đã tìm thấy bằng chứng rồi?”
Dù sao thì anh ta nói với Diệp Lâm Tây manh mối về chiếc máy bay không người lái mới chỉ khoảng hai giờ đồng hồ trước đó, cho dù là có cung cấp cả tin tức về hiệp hội máy bay không người lái cho cô, thì tốc độ này quả thực đáng kinh ngạc.
Diệp Lâm Tây: “Thiên thời địa lợi nhân hòa, lần này đến cả ông trời cũng đứng về phía chúng ta.”
Ninh Dĩ Hoài không thể nhịn được cười khi nghe thấy giọng điệu có chút đắc ý của cô.
Khi tan sở, tâm trạng Diệp Lâm Tây hết sức vui vẻ, đến cả lúc lên xe, tài xế Mạnh cũng nhìn ra tâm trạng đang rất tốt của cô.
Khi xe về tới cổng biệt thự Vân Kỳ, Diệp Lâm Tây nhìn thấy có một chiếc xe khác đang đậu ở bãi đỗ, cô có phần ngạc nhiên: “Hôm nay anh ta tan làm sớm vậy sao?”
Chiếc xe đỗ ở cổng chính là chiếc mà Phó Cẩm Hành thường sử dụng. Diệp Lâm Tây xách túi xuống xe, bước nhanh vào nhà. Thấy dì giúp việc đang nấu nướng trong bếp, cô chào hỏi một tiếng rồi đi thẳng lên lầu. Lúc bước vào cửa, tình cờ thấy Phó Cẩm Hành từ phòng tắm đi ra, cô lập tức nói: “Bằng chứng vụ án của tôi đã tìm thấy rồi, hiệp hội máy bay không người lái có một hội viên tình cờ quay lại được vụ tan nạn hôm đó.”
“Hơn nữa anh ta còn cảm thấy đoạn video này hẳn là rất quan trọng nên đã lưu nó vào máy tính. Quả nhiên, ông trời chẳng chặn đường sống của ai bao giờ.”
Phó Cẩm Hành: “Chúc mừng em.”
Diệp Lâm Tây miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên, tùy rằng anh chỉ nói có ba từ ngắn ngủi, ngay cả một lời khen cũng chẳng phải, nhưng trong lòng cô vẫn có chút vui sướng nhộn nhạo không thể kìm nén.
Đến cả cô cũng phải tự khinh thường bản thân mình, đây cũng có phải lần đầu tiên được khen ngợi đâu. Tại sao lại phải mừng thầm thế chứ?
Diệp Lâm Tây lại nói: “À, đúng rồi, anh cũng đừng có làm khó nhân viên của hiệp hội máy bay không người lái, tuy rằng ban đầu thái độ làm việc của cô ta không tốt, nhưng dù sao thì có thể tìm ra bằng chứng cũng là công lao của cô ta.”
Nếu không phải do đối phương gửi tin nhắn vào nhóm chat hỏi han, thì anh Ngô cũng sẽ chẳng nhớ ra đoạn video đó. Bất luận thế nào thì đối phương cũng đã giúp được cô.
Phó Cẩm Hành: “Tôi đâu có nhỏ nhen đến vậy.”
Diệp Lâm Tây nghe thấy câu này của anh ta, đang định gật đầu đồng ý, sau đó cô lập tức cảnh giác nhìn qua: “Anh nói thế là có ý gì? Anh đang nói tôi nhỏ mọn sao?”
Phó Cẩm Hành nhìn cô một cái, Diệp Lâm Tây nghĩ anh ta lại định nặng lời với mình nên trong lòng âm thầm giương cung chờ chiến. Chỉ đợi anh ta mở miệng sẽ lập tức phản bác lại ngay.
Nào ngờ người đàn ông kia lại từ từ chậm rãi cả nửa ngày mới trầm giọng đáp: “Không nhỏ mọn.”
Diệp Lâm Tây lúc này mới nở một nụ cười hài lòng, coi như anh còn biết điều.
Cô nói: “Hay là ngày mai tôi mời anh ăn cơm nhé?”
Phó Cẩm Hành lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Diệp Lâm Tây hơi nâng cằm: “Lần này cũng xem như là nhờ có sự giúp đỡ của anh, tôi mới lấy được bằng chứng suôn sẻ như vậy, tôi không phải loại người ăn cháo đá bát, nên mời cơm coi như là để cảm ơn anh.”
Phó Cẩm Hành khẽ cười: “Để lần sau đi.”
Diệp Lâm Tây không khỏi trừng mắt nhìn anh ta, còn dám từ chối lời mời của vợ?
Cũng may, Phó Cẩm
Hành lập tức giải thích: “Tối nay tôi phải bay sang Đức một chuyến, có một hợp đồng hợp tác kinh doanh cần đích thân tôi sang đàm phán, chắc sẽ đi khoảng một tuần.”
Diệp Lâm Tây sững sờ, lúc lâu sau mới thốt ra một tiếng ừm
Nói xong, Phó Cẩm Hành bắt đầu sắp xếp quần áo, bởi vì phải đi một tuần, nên anh mang theo tới bảy, tám bộ quần áo. Diệp Lâm Tây đứng một bên nhìn anh sắp xếp, lúc này mới nhận ra dường như trước giờ cô chưa bao giờ giúp anh chuẩn bị hành lý. Nhưng sau đó lại nghĩ tới, đến đồ đạc của cô cũng có người phụ trách sắp xếp, nên chưa làm cho anh ta bao giờ cũng chẳng có gì lạ. Chỉ có điều, sau khi nghe thấy Phó Cẩm Hành nói về chuyến công tác, toàn bộ tâm trí cô đột nhiên trống rỗng, trong lòng có chút mất mát.
Kể từ khi cô về nước, hai người ngày ngày gặp mặt, đến cả bữa trưa cũng ăn cùng nhau. Thực chất công việc của Phó Cẩm Hành rất bận rộn, buổi tối thường xuyên phải tiếp khách hoặc tăng ca, nhưng có muộn đến mấy, anh cũng sẽ về nhà. Ngay cả nhiều đêm Diệp Lâm Tây phải ngủ một mình, nhưng một khi thức giấc đều sẽ có anh bên cạnh.
Diệp Lâm Tây dựa vào tủ quần áo, thấy anh chuẩn bị đóng nắp vali mới nhớ ra hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Phó Cẩm Hành quay lại nhìn thì thấy cô đang khoanh tay đứng bên cạnh.
Anh lắc đầu khẽ cười: “Sắp xong rồi.”
Diệp Lâm Tây: “Không ngờ rằng anh còn biết làm những thứ này nữa đấy, tôi còn tưởng quần áo đều là dì giúp anh chuẩn bị.”
Phó Cẩm Hành: “Những việc nhỏ nhặt này không cần nhờ đến dì, tôi có thể tự làm được.”
Diệp Lâm Tây: “Trước giờ đi công tác, quần áo đồ đạc đều là anh tự mình sắp xếp hết à?”
Phó Cẩm Hành: “Ừm.”
Diệp Lâm Tây đột nhiên cảm thấy có chút không tin, cô lén lút rò hỏi: “Không có ai khác sao?”
Cuối cùng, khi Phó Cẩm Hành để mấy chiếc áo sơ mi vào vali, anh quay đầu nhìn cô một cái hỏi: “Lâm Tây, rốt cuộc là em muốn hỏi gì?”
Diệp Lâm Tây đưa tay vén mái tóc dài đang xõa trên vai sau đó quấn tóc quanh ngón tay hết vòng này đến vòng khác.
“Cũng không có gì, chỉ là tò mò thôi.”
Phó Cẩm Hành: “Không có ai khác, đều là tôi sự sắp xếp, bởi vì rất nhiều đồ dùng cá nhân, tôi không muốn người khác đụng vào.”
Lần này anh giải thích rất rõ ràng, Diệp Lâm Tây không khỏi gật đầu.
Vừa mới gật đầu, cô lại bị chính mình làm cho kinh hãi.
Cô vừa định rò hỏi về bạn gái cũ của Phó Cẩm Hành? Thực ra trước đó cô cũng biết một người tên là Đoạn Thiên Hàm, dù sao thì Đoạn Thiên Hàm cũng theo đuổi anh ta quá gắt gao, khiến cho rất nhiều người trong vòng tròn quan hệ của bọn họ đều nghĩ rằng hai người họ sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn. Sau đó, tin tức về cuộc hôn nhân của Diệp Lâm Tây và Phó Cẩm Hành được đưa ra, khi Diệp Lâm Tây đang tham dự một bữa tiệc, đã gặp bạn thân nhất của Đoạn Thiên Hàm tại đó, đối phương đã ám chỉ rằng cô cướp bạn trai của người khác. Nhưng vấn đề là, nếu Phó Cẩm Hành thực sự là bạn trai của Đoạn Thiên Hàm, thì cô còn thấy áy náy, tội lỗi, nhưng người đàn ông chó này đâu có hẹn hò với cô ta.
Lúc đó, Diệp Lâm Tây đã hỏi Diệp Dữ Thâm, anh trai cô muốn phá hỏng cuộc hôn nhân của cô như vậy, nhưng còn dứt khoát phủ nhận luôn và nói rõ với cô rằng, trong khoảng thời gian này thực chất là Đoạn Thiên Hàm đang mơ mộng ảo tưởng vào mối quan hệ giữa cô ta và Phó Cẩm Hành.
Nhưng lúc này cô chợt nghĩ, cho dù là Đoạn Thiên Hàm mơ mộng hão huyền đi chăng nữa, thì ngoài cô ta ra không còn bạn gái nào khác sao? Nhưng cô lại không dám hỏi, cảm thấy nếu nói ra, hình như là… Như là cô đang rất quan tâm đến vấn đề này vậy. Trong khi lòng cô đang rối như tơ vò, thì Phó Cẩm Hành đã đóng gói xong xuôi cả hai chiếc vali.
Anh quay đầu lại nhìn Diệp Lâm Tây: “Em ở nhà một mình, nếu có sợ thì bảo dì giúp việc ở lại mấy hôm cùng em.”
Diệp Lâm Tây thấp giọng ừm một tiếng.
Phó Cẩm Hành gọi một cuộc điện thoại, có lẽ là bảo tài xế lên xách hai chiếc vali xuống nhà. Diệp Lâm Tây cảm thấy con người anh ta cũng thật buồn cười, vừa nãy còn trông như cả đời tôi để có thể tự lực cánh sinh, bây giờ lại gọi tài xế lên xách hai chiếc vali xuống. Nhưng cô chỉ ngầm nghĩ trong lòng chứ không nói ra.
Rất nhanh, tài xế chạy lên xách hai chiếc vali xuống và nói: “Phó tổng, tôi xuống khởi động xe trước.”
Phó Cẩm Hành thấp giọng đáp đồng ý, sau đó trong phòng chỉ còn lại anh và Diệp Lâm Tây.
Cô cúi đầu không nhìn anh, cũng không biết tại sao, chỉ là cô không muốn nhìn thấy mặt anh ta lúc này. Như thể nếu nhìn thêm hai cái sẽ chẳng nỡ để anh ta đi. Diệp Lâm Tây lúc này cũng cảm thấy bản thân mình đúng là đạo đức giả quá mức. Ngày thường chẳng thấy cô như vậy bao giờ, tại sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi rồi?
Vẫn là Phó Cẩm Hành đứng bên cạnh khẽ cười, lên tiếng: “Vậy tôi đi đây.”
Diệp Lâm Tây ngẫm nghĩ, vẫn dặn dò một câu: “Anh đi đường cẩn thận.”
Diệp Lâm Tây gật đầu, đi đi, đi đi, đi nhanh đi.
Lòng cô càng nghĩ vậy, các ngón tay lại càng rối loạn quấn lấy nhau.
Khi chiếc quần tây đen anh đang mặc lướt qua tầm mắt của cô, Diệp Lâm Tây nhìn người đàn ông đi đến bên cạnh mình, đột nhiên cả người bị kéo lại, sau đó một cái ôm ấm áp ập tới.
Khi đôi môi Diệp Lâm Tây bị cắn nhẹ, những cảm xúc được che giấu, ẩn sâu trong lòng dường như tìm được lối ra. Cô không nhịn được quấn lấy eo anh, hơi ngửa đầu lên, phối hợp với nụ hôn mạnh mẽ này, môi anh bao bọc lấy môi cô, khiến cô nhịn không nổi muốn thở dốc.
Không biết qua bao lâu, Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng thả cô ra. Sau đó anh phát ra âm thanh khàn khàn ở cổ họng, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp:
“Thế này mới được tính là tạm biệt.”