Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em

Chương 51


trước sau

Nghe thấy câu này, lông mày Diệp Lâm Tây khẽ giật, ngay sau đó, ý thức được những gì anh vừa nói, trái tim liền đập loạn xạ.

Anh ấy nói cái gì vậy?

Anh ấy nói –Anh không thể không có em.

Á?

Diệp Lâm Tây nhìn anh chằm chằm, tựa hồ như không chắc chắn về những gì mình vừa nghe thấy. Muốn nghe thêm lần nữa quá!

Nhưng cô không dám nói ra, vì sợ sẽ phá hủy giây phút ấm áp này.

Đây có phải là một lời tỏ tình không?

Cứ coi là phải đi?

Diệp Lâm Tây đột nhiên phát hiện ra, trong vấn đề tình cảm cô không những là tân binh mà hơn thế nữa còn là một con gà mờ chẳng biết gì hết. Chỉ biết xốn xang, nhưng khi gặp phải chuyện gì đó lại luôn có cảm giác hụt hẫng. Nhưng vào lúc này phản ứng của cô nên là gì? Tỏ ra kinh ngạc, hay giả vờ như đã quen với nó?

Có thể ấn nút tạm dừng lại một chút không? Để cô gọi điện thoại hỏi ý kiến người thân.

Đột nhiên, một tiếng ho nhẹ phá tan mọi suy nghĩ trong đầu cô.

Diệp Lâm Tây nhìn hai má vẫn còn ửng hồng của Phó Cẩm Hành, vội vàng hỏi: “Anh lại ho nữa à? Anh có muốn em lấy thuốc ho cho anh uống không?”

Phó Cẩm Hành đang ngồi dựa vào giường, có vài sợi tóc vương trên trán, đôi mắt đen nhánh lúc này đã bị bao quanh bởi quầng mắt đỏ ửng. Cả người lộ ra vẻ yếu ớt.

Diệp Lâm Tây lúc này mới phát hiện, dù người đàn ông có khí chất mạnh mẽ như Phó Cẩm Hành thì khi bị bệnh cũng toát ra vẻ yếu đuối đáng thương, lần đầu tiên cô muốn ôm anh vào lòng và dỗ dành anh.

“Không cần đâu, anh nằm một lát là đỡ thôi.”

Diệp Lâm Tây mím miệng, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Anh nằm đi, em ở đây trông anh.”

Sau đó, một giọng nói còn nhỏ hơn vang lên.

“Em sẽ không bỏ mặc anh đâu.”

Phó Cẩm Hành đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt anh chạm vào cô, sau vài giây yên lặng, đột nhiên đưa tay lên khẽ xoa đầu cô.

“Ừm!!!”

Trong phòng ngủ tĩnh lặng, phảng phất một bầu không khí khác lạ. Dường như ở nơi đây, vừa được thực hiện một lời hứa hẹn khó tin nào đó.

Có lẽ Phó Cẩm Hành thực sự rất mệt, hoặc do tác dụng của thuốc hạ sốt, nên một lúc sau anh đã ngủ thiếp đi. Có một chút ánh hồng điểm trên chóp mũi anh, trông hơi buồn cười, nhưng lại dễ thương một cách khó tả.

Diệp Lâm Tây ngồi ngay ngắn bên giường, nhìn anh chằm chằm, người đàn ông này đúng là vẫn luôn đẹp trai như vậy.

Có người nói rằng, đàn ông sau khi kết hôn sẽ phát triển theo hướng “Chăn nuôi heo”, thế nhưng anh vẫn duy trì vẻ ngoài săn chắc, đừng nói đến việc tăng cân, ngay cả chút ngấn mỡ trên người anh cũng không có.

Không biết qua bao lâu, Diệp Lâm Tây đột nhiên nhớ ra anh còn chưa ăn cơm. Anh luôn có một lịch trình đều đặn, sau khi ăn tối cũng sẽ không ăn thêm đồ ăn vặt vào ban đêm. Đáng lẽ sáng dậy phải ăn sáng, nhưng vừa rồi lại chỉ uống mỗi thuốc, nên lát tỉnh dậy chắc chắn sẽ rất đói.

Diệp Lâm Tây nhón chân mở cửa đi ra ngoài. Vừa xuống lầu, dì Trịnh nhìn thấy cô đi vào bếp liền hỏi: “Tây Tây con muốn tìm gì đó?”

“Dì à, bị sốt thì nên ăn gì được nhỉ?” Cô hỏi.

Vừa rồi dì Trịnh giúp cô tìm thuốc và nhiệt kế, nên bà biết Phó Cẩm Hành đang sốt.

Dì Trịnh quan tâm hỏi: “Phó tổng có cần đi bệnh viện không?”

Diệp Lâm Tây lắc đầu: “Anh ấy nói chỉ cần uống thuốc hạ sốt là được, bây giờ lại đang ngủ rồi, nên con muốn làm cho anh ấy chút đồ ăn, đề phòng lúc tỉnh dậy có thể sẽ đói.”

Vì dì Trình chưa từng thấy cô vào bếp nấu nướng, nên nói theo bản năng: “Hay là nấu chút cháo hoặc hành thánh đi, bị sốt có thể sẽ không muốn ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.”

Hoành thánh hoặc cháo vừa nhẹ bụng lại thanh đạm, hơn nữa hương vị thơm ngon rất dễ ăn.

Diệp Lâm Tây hăng hái nói: “Hoành thánh nấu thế nào?”

“Con muốn tự làm á?” Dì Trình có chút ngạc nhiên.

Diệp Lâm Tây chớp chớp mắt: “Không khó đúng không dì?”

Không phải chỉ là làm vỏ bánh xong nhồi nhân vào trong thôi sao. Trước đây khi còn đi học bên nước ngoài, Diệp Lâm Tây cũng từng tham gia các buổi tụ tập của lưu học sinh Trung Quốc, mọi người đều mang đồ ăn tự mình làm tới và lần nào cô cũng mang sùi cảo hoặc hoành thánh. Mặc dù những món đó đều có người ở nhà làm sẵn cho cô. Vì vậy, cô cũng nhìn mọi người gói hoành thánh nhiều lần rồi.

Dì Trịnh thấy cô hào hứng như vậy, không khỏi thốt lên: “Con muốn tự tay là hoành thánh cho chồng phải không?”

Thấy dì cuối cùng cũng tóm được điểm mấu chốt. Trong mắt Diệp Lâm Tây ánh lên vẻ rạng rỡ của “Vợ hiền, mẹ đảm” nói: “Con nghĩ a Hành ăn đồ ăn con làm có thể sẽ nhanh khỏi bệnh hơn một chút.”

“Đó là điều đương nhiên.”

Dì Trịnh không hổ danh là tổ trưởng tổ cổ vũ, không chút do dự đồng ý với ý định tự thân vận động của Diệp Lâm Tây.

Diệp Lâm Tây cũng vui vẻ gật đầu.

Quả nhiên.

Để tóm được trái tim của một người đàn ông, chúng ta phải bắt đầu từ cái dạ dày.

Rất nhanh, dì Trịnh lấy vỏ bánh từ trong tủ ra. Bà còn giải thích: “Tối qua dì định làm hành thánh nên đã đi siêu thị mua sẵn vỏ bánh rồi.”

Bởi vì thi thoảng dì cũng sẽ làm hoành thánh cho hai người họ ăn sáng. Dì lại lấy nước sốt đã chuẩn bị trước đó ra, sau đó nhanh chóng trộn xong phần nhân thịt.

Diệp Lâm Tây đứng gói hoành thánh cùng dì, trong lòng tràn đầy tự tin, cô cảm thấy một việc đơn giản thế này không thể làm khó cô, loại chuyện tầm thường này dễ như trở bàn tay. Kết quả là ngay khi gói cái đầu tiên, cô đang muốn bọc cho chặt thì thịt lại chảy ra từ mép chiếc bánh.

“Dì ơi, cái này, cái này…” Diệp Lâm Tây chỉ vào miếng vỏ bánh.

Dì Trịnh liếc nhìn một cái, nhẹ nhàng nói: “Con cho nhiều thịt quá rồi.”

Được, cái tiếp theo cô nhất định sẽ thành công.

Vì vậy, lần thứ hai Diệp Lâm Tây nhồi thịt ít hơn một chút, nhưng đến khi gói lại mới phát hiện nhân thịt bên trong quá ít. Đến khi gói được nửa đĩa, cô mới lén nhìn sang đĩa của Dì Trịnh. Cái nào cái nấy đều tăm tắp, đẹp hoàn hảo, đến cả phần đầu vỏ bánh cũng như được đo bằng thước vậy, còn bên này thì, hình dạng kỳ lạ, khó khăn lắm mới có thể nhận ra được đây là miếng hoành thánh.

Diệp Lâm Tây không khỏi có chút nghi hoặc.

Cái thứ này có thể tóm được dạ dày của ai cơ chứ?

Thấy cô ngơ ngác, dì Trịnh đứng bên cạnh nói: “Đây là lần đầu tiên gói, như vậy là đẹp lắm rồi, hai hôm trước cháu gái dì cứ đòi gói cùng dì, mà cũng không được như này đâu.”

Diệp Lâm Tây có chút xấu hổ hỏi: “Dì, cháu gái dì năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Năm tuổi rồi, đang học lớp mẫu giáo lớn rồi đó.”

Năm… Năm tuổi.

Diệp Lâm Tây mỉm cười tự an ủi, dù sao thì cô vẫn đánh bại được một đứa trẻ năm tuổi.

Sau khi gói hoành thánh xong, dì hỏi khi nào thì cho vào nồi nấu.

Diệp Lâm Tây liếc nhìn lên lầu: “Để con đi xem anh ấy đã tỉnh chưa?”

Sau khi lên đến phòng, vừa mở cửa cô đã nghe thấy giọng nói phát ra từ bên trong. Nghe lại thì thấy là Phó Cẩm Hành đang gọi điện thoại. Chắc là đang xử lý công việc.

Đợi anh cúp máy, Diệp Lâm Tây mới đẩy cửa đi vào.

“Anh dậy rồi à?”

Khi cô hỏi, người đàn ông đang ngồi bên giường vừa định đặt điện thoại xuống liền ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đã bớt ửng đỏ, lúc này trở nên sâu thẳm, vô cùng hút hồn. Giống như muốn hút mọi thứ xung quanh vào trong nó. Hoặc có lẽ do cô có quá nhiều tâm tư.

Diệp Lâm Tây rời tầm mắt đi chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn anh nữa.

Phó Cẩm Hành ừm một tiếng, thấp giọng nói: “Có phải đến giờ ăn trưa rồi không?”

“Đúng.”

Anh đứng dậy, giọng nói còn hơi khô khan: “Anh đi tắm cái đã.”

Vừa nãy tỉnh dậy, Phó Cẩm Hành cảm thấy cả người đổ đầy mổ hôi, đầu vốn dĩ nặng trĩu lúc này đã sảng khoái hơn rất nhiều, cả người không còn cảm giác khó chịu như ban sáng lúc mới dậy nữa.

Diệp Lâm Tây nói: “Bữa trưa hôm nay ăn hoành thánh có được không, em thấy anh đang sốt không nên ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.”

“Ừm.” Phó Cẩm Hành quay lại nhìn cô: “Nghe em hết.”

Khi Diệp Lâm Tây nghe thấy mấy từ này, cô vui mừng đến mức sắp mọc thêm đôi cánh sau lưng rồi. Vì vậy, khi Phó Cẩm Hành vào phòng tắm, còn cô quay người đi xuống lầu, tranh thủ trước khi anh xuống, cô vội hỏi dì Trịnh xem làm thế nào để thả hành thánh vào nấu.

Cô biết sùi cảo nước và hoành thánh loại to thì chỉ cần bỏ vào nước luộc là xong. Nhưng nấu hoành thánh loại nhỏ như thế này vẫn cần cầu kỳ chút.

Thấy bộ dạng lo lắng vội vàng của cô, dì Trịnh hỏi: “Phó tổng tỉnh rồi à?”

“Vâng.” Diệp Lâm Tây gật đầu.

“Không sao, dì dạy con, đơn giản lắm.”

Khi Phó Cẩm Hành thay xong bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà, anh đi xuống lầu thì thấy phòng khách không có ai, đến khi nhìn thấy bóng dàng nhỏ nhắn đang ở phòng bếp, anh mới chậm rãi đi tới. Đến cửa liền nhìn thấy một cô gái mặc quần đùi, áo phông trắng đang cúi cúi xuống nồi, đứng quay lưng về phía anh. Mái tóc dài buộc hờ, mà trên người đang quấn chiếc tạp dề đơn giản. Cả người toát ra vẻ “Mẹ hiền, vợ đảm.”

“Lâm Tây.” Phó Cẩm Hành dựa người vào cửa kính kéo trong bếp, khẽ gọi.

Dường như Diệp Lâm Tây vừa mới nhận ra là anh đã xuống, cô vừa nhìn anh vừa vội vàng nói: “Anh xuống rồi à, mau ra bàn ăn đợi đi, hoành thánh xong ngay rồi đây.”

Phó Cẩm Hành chưa bao giờ thấy cô vào bếp. Nên không lập tức ra ngoài ngồi mà chỉ đứng một bên nhìn. Mãi cho đến khi Diệp Lâm Tây với tay tắt bếp, kết quả lại phát hiện vặn nút khóa rồi mà lửa vẫn chưa tắt.

Sao thế này? Vừa rồi dì Trinh dạy vậy mà?

Diệp Lâm Tây thử lại lần nữa, nhưng vẫn không được.

Đột nhiên cô thấy hối hận vì màn thể hiện hiền thê này nên đã bảo dì Trịnh không cần ở lại bếp. Bây giờ lại gọi dì quay lại liệu có xấu hổ quá không?

Đúng lúc Diệp Lâm Tây đang trong tính thế khó xử thì nghe thấy tiếng bước chân đi đến, sau đó là một bàn tay vươn qua, rồi tắt bếp.

Diệp Lâm Tây giật mình: “Sao anh tắt cái được ngay thế? Em thử mấy lần rồi mà không được.”

Càng nói, giọng cô càng nhỏ.

“Có thể là do cái bếp này lắp lâu quá rồi nên không nhậy.”

Ngôi nhà của bọn họ được tân trang lại mới chỉ hai năm và đồ dùng trong nhà bếp đều là những thương hiệu hàng đầu trên thế giới, làm gì có chuyện dùng quá lâu rồi? Nhưng Diệp Lâm Tây vẫn mỉm cười khi nghe xong lời an ủi của người đàn ông thẳng như ruột ngựa này.

“Anh ngồi đi, để em bưng hoành thánh ra.” Diệp Lâm Tây đẩy anh một cái.

Tuy nhiên, Phó Cẩm Hành lại chẳng hề ngại ngần, anh đưa tay lên mở tủ, lấy bát ra.

“Để anh làm cho, canh nóng lắm.”

Hai người anh múc hoành thánh, em lấy chén đũa, phối hợp rất ăn ý, sau đó ngồi vào bàn ăn.

Phó Cẩm Hành cắn một miếng: “Ngon lắm.”

Diệp Lâm Tây ngẩng đầu lên, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, vì vậy sau khi hai người nhìn nhau một hồi. Phó Cẩm Hành cảm thấy hai từ này của mình quá đơn giản, tuy nhiên anh rất hiếm khi mở miệng thả lời vàng ý ngọc để khen một tô hoành thánh từ nước dùng đến vỏ bánh, rồi đến độ mềm, thơm ngon của thịt.

Tóm lại chính là ngon.

Nghĩ lại thì mới thấy đúng là ngon thật.

Khi dùng thìa sứ trắng múc một miếng hoành thánh trong bát lên, anh cúi đầu liếc nhìn hai lần: “Món hoành thánh này nhìn thoáng qua rất đặc biệt và ấn tượng, nhưng ăn vào miệng lại thấy rất ngon.”

Diệp Lâm Tây thấy anh đang cúi đầu nhìn miếng hoành thánh trong bát, suýt chút nữa thì hét toáng lên. Bởi vì, cái miếng xấu đau xấu đớn đó so với những miếng khác thì hoàn toàn không giống như do cùng một người gói và đó chính là tác phẩm của cô. Rõ ràng là cô đã bảo dì Trịnh hôm nay đừng cho mấy cái cô gói vào nấu, vậy sao nó lại “Lọt lưới” rồi chứ?

Cô nhìn chằm chằm Phó Cẩm Hành đưa miếng hoành thánh đó vào miệng. Nhân thì quá ít, bột lại vón cục, lại còn biến dạng từ hình viên hoành thánh tròn trịa sang hình tam giác, đến cái hình dáng cuối cùng để nhận dạng cũng không thể giữ được.

Nhưng một người kén ăn như anh lại ăn nó rồi. Diệp Lâm Tây khẽ chớp chớp mắt, đột nhiên thấy lòng như tan chảy,

Có lẽ.

Đây là hương vị của tình yêu.

  *

Đến chiều, cơn sốt của Phó Cẩm Hành đã đỡ hơn nhiều, Diệp Lâm Tây nghĩ rằng do cơ thể anh khỏe mạnh, nên chỉ cần uống chút thuốc hạ sốt là có thể khỏi hẳn. Kết quả, là sáng thứ hai đầu tuần thức dậy, lại phát hiện anh lớn cơn sốt.

Phó Cẩm Hành nghe thấy tiếng cô dậy nên cũng mở mắt.

Diệp Lâm Tây lo lắng: “Hôm nay, em có cuộc họp rất quan trọng, không thể đưa anh đến bệnh viện, hay là em gọi Tần Chu đến đưa anh đi nhé.”

“Nghĩ anh là trẻ lên ba à?” Phó Cẩm Hành nhàn nhã ngước nhìn cô.

Mặc dù hôm nay anh lại lên cơn sốt nhưng tình trạng có vẻ tốt hơn hôm qua nhiều.

Diệp Lâm Tây rất muốn cùng anh đến bệnh viện, nhưng cô không thể vắng mặt trong cuộc họp của ban Giám đốc Khoa học Công nghệ An Hàn hôm nay.

“Được rồi, em cứ bận việc của em đi.” Phó Cẩm Hành đứng dậy, xoa xoa mái tóc cô, chuẩn bị vào phòng tắm.

Diệp Lâm Tây lập tức giữ lấy tay anh, nhiệt độ ở bàn tay hiển nhiên là đang rất cao.

Diệp Lâm Tây: “Hôm nay anh không được phép đến công ty.”

Phó Cẩm Hành không ngờ rằng cô lại quản cả việc của anh.

“Công ty anh cũng chẳng đến mức sẽ ngừng hoạt động vì thiếu sếp một ngày đâu. Cơn sốt của anh tái đi tái lại, em nghĩ tốt hơn hết là anh nên đến bệnh viện kiểm tra.”

Diệp Lâm Tây nói liền một hơi.

Cô nhìn anh: “Đến chiều, đến chiều em sẽ về với anh, được không?”

Phó Cẩm Hành nhìn xuống đôi mắt đen to tròn sáng ngời của cô, trong lòng đột nhiên dịu lại: “Được, anh sẽ không đi làm.”

Thật ra trước đây anh cũng đã từng làm việc quên cả bệnh, dù sao thì anh cũng là người bằng xương bằng thịt, chắc chắn sẽ có những lúc đau đầu, cảm lạnh, nhưng trước giờ anh luôn không quan tâm đến. Luôn ỷ vào sức khỏe và tuổi tác còn trẻ của mình rồi chỉ cần uống thuốc xong là lại tiếp tục làm việc. Nhưng bây giờ, đột nhiên có người ở bên cạnh, dỗ dành anh như một đứa trẻ,

Cảm giác này.

Rất lạ nhưng lại tốt không ngờ.

Diệp Lâm Tây kiễng chân, xoa xoa đầu anh, khen: “Thế mới ngoan.”

Phó Cẩm Hành từ từ cụp mắt xuống, ánh mắt anh rơi lên gương mặt cô, Diệp Lâm Tây lợi dụng anh ốm đau để tiện dỗ dành. Sau đó lập tức rút bàn tay nhỏ bé táo bạo của mình lại, nhưng mà, tóc anh thật là mềm. Chẳng trách anh luôn thích làm như vậy với cô.

Trước khi Diệp Lâm Tây đi làm, cô đã dặn dò dì Trịnh giúp cô canh chừng Phó Cẩm Hành, nếu anh dám đến công ty thì lập tức gọi cho cô.

Dì Trịnh tươi cười bảo đảm: “Con yên tâm, chỉ cần ngài ấy dám bước chân ra khỏi cửa, dì sẽ gọi cho con ngay.”

Nghe thấy lời dì Trịnh, Diệp Lâm Tây đắc ý nhìn Phó Cẩm Hành: “Anh nghe rõ rồi chứ?”

Phó Cẩm Hành lặng lẽ nhìn cô mỉm cười.

Khi Diệp Lâm Tây đứng ở cửa thay giày, lại quay đầu nhìn anh ở phía bàn ăn, trong khoảnh khắc, thời gian trôi qua bỗng trở nên thật dịu dàng.

Sau khi đến công ty, Diệp Lâm Tây đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chỉ cần Ninh Dĩ Hoài tới là hai người sẽ lập tức đến An Hàn.

Bên ngoài, bầu trời âm u suốt cả buổi sáng, Cuối cùng, khi bọn họ đi ra thì trời bắt đầu đổ mưa to. Khi họ xuống dưới, xe của Ninh Dĩ Hoài đã đợi sẵn ở lối ra vào của tòa nhà.

Vừa mới lên xe, Diệp Lâm Tây đã nhìn thấy cách đó không xa có hai thanh niên không đem theo ô, đang lao chạy trong cơn mưa, những trận mưa lớn như vậy, với một số người cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì.

Tuy rằng lần này là cuộc họp giữa ban Giám đốc của An Hàn, nhưng bọn họ vẫn mời bên trung gian đến tham gia. Hội đồng quản trị sẽ biểu quyết về kế hoạch tài trợ lần này. Miễn là hơn một nửa số Giám đốc biểu quyết đồng ý thì kế hoạch có thể được thông qua.

Vì An Hàn có ba người sáng lập, cộng với hai nhà đầu tư ở vòng thiên thần, nên tổng cộng có năm thành viên trong hội đồng quản trị.

Bọn họ đến sớm nhất, sau đó là các vị Giám đốc kia cũng lần lượt đến. Mọi người đều có mặt đúng giờ tại phòng họp.

Có lẽ vì vấn đề cần đề cập tới là tài chính, tức là việc thúc đẩy sự phát triển của công ty trong tương lai, nên bầu không khí của cuộc họp rất dễ chịu.

Rất nhanh, các nhân viên khác cũng đã có mặt đầy đủ. Với tư cách là Giám đốc điều hành, Phùng Kính phát biểu ngắn gọn vài câu, sau đó chuyển sang kế hoạch biểu quyết. Có thể thấy rằng anh ta không muốn lãng phí thời gian.

Tuy nhiên, khi anh ta nói xong, xung quanh lại yên lặng trong giây lát.

Cho đến khi Kiều Vân Phàm nói: “Trước khi biểu quyết nghị quyết này, tôi cần nói một việc.”

Phùng Kính nhìn anh ta, dịu dàng nói: “Vân Phàm, nếu anh có việc cần nói thì chờ biểu quyết xong hãy nói được không? Dù sao thì đây cũng là việc ưu tiên hàng đầu của công ty chúng ta.”

“Nhưng điều tôi muốn nói cũng quan trọng không kém.”

Diệp Lâm Tây giật thót mình.

Vẻ mặt của Kiều Vân Phàm quá bình tĩnh, nhưng càng bính tĩnh thì sóng ngầm càng dữ dội.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa phòng họp.

Phùng Kính sốt ruột nhìn về phía cửa: “Ban Giám đốc đang mở cuộc họp, có chuyện gì lát nữa quay lại sau.”

Nhưng vừa dứt lời, cánh cửa kính mờ đã bị đẩy ra. Không phải là một người, mà là nhiều người đang đứng ngoài cửa. Khi Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn ra, tim cô đập thình thịch liên hồi.

Vài người chậm rãi từ cửa đi vào, Phùng Kính không khỏi khó chịu nói: “Các người là ai? Công ty chúng tôi đang mở cuộc họp hội đồng quản trị, sao các người lại vào được đây?”

“Phùng tổng, chào ngài, tôi là Tần Chu.”

Tần Chu mặc trên người bộ vest chỉnh tề, nở nụ cười dịu dàng, nhưng đáy mắt lại lộ ra một tia lạnh lùng giống người nào đó.

Đúng là gần đèn thì rạng. Có lẽ là do ở bên cạnh Phó Cẩm Hành quá lâu.

Phùng Kính dường như nhớ ra anh ta là ai, đột nhiên anh ta nhìn Kiều Vân Phàm tức giận: “Vân Phàm, hôm nay là cuộc họp hội đồng quả trị của Khoa học Công nghệ An Hàn, anh tìm người của công ty khác tới là có ý gì? Anh muốn bức vua thoái vị sao?”

Tần Chu không kiêu ngạo cũng không xu nịnh nói: “Phùng tổng, ngài nặng lời rồi, có lẽ ngài nên xem qua chỗ tài liệu này một chút.”

Một người đàn ông ăn mặc như luật sư lấy trong cặp ra một tập tài liệu, đưa cho Tần Chu.

Tần Chu cầm lấy, nói: “Nội dung trong tài liệu rất nhiều, không bằng tôi trực tiếp nói luôn kết quả cho ngài. Sau khi thỏa thuận, Giám đốc Kiều Vân Phàm của công ty ngài quyết định chuyển nhượng 23% số cổ phần trong tay của ngài ấy cho ông Phó Cẩm Hành.”

Ánh mắt Phùng Kính như muốn giết người nhìn chằm chằm Tần Chu. Khi nghe xong những điều này, anh ta lại quay sang nhìn Kiều Vân Phàm. Cả phòng họp im lặng như rừng sâu, có lẽ sự thay đổi đến quá nhanh, nên không ai đưa ra được câu trả lời chính xác cho việc này.

Bao gồm cả Diệp Lâm Tây.

Khi nghe thấy ba từ Phó Cẩm Hành, đầu óc cô dường như tê liệt.

Từ khi Tần Chu xuất hiện ở đây, cả người cô đều đã cứng đờ.

Phùng Kính gầm lên: “Khi cổ đông chuyển nhượng cổ phần cho người ngoài công ty thì phải được hơn nửa số cổ đông đồng ý, tôi không hề biết việc này, cũng không đồng ý. Thỏa thuận chuyển nhượng của các anh không hợp lệ.”

Tần Chu đã chuẩn bị đến trường hợp này. Làm sao anh ta có thể cho phép chuyện này xảy ra chứ?

Tần Chu nói: “Việc chuyển nhượng đã được sự chấp thuận của hai cổ đông là ông Quan Bằng Phi và ông Chu Sâm.”

Rõ ràng, từng bước từng bước của Tần Chu đã hoàn toàn đánh bại Phùng Kính. Ngay cả Quan Bằng Phi, người
mà Phùng Kính nói là một người bạn tâm tình, cuối cùng lại làm việc này sau lưng anh ta.

Phùng Kính cay đắng nhìn Quan Bằng Phi.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh dám phản bội tôi?”

“Anh quên mất lúc ở Ma Cao thua tiền, ai là người giúp anh rồi hả?”

Quan Bằng Phi dường như đã đoạn được anh ta sẽ moi móc chuyện này ra, anh ta thở dài một hơi: “Lão Phùng, tôi biết anh rất nghĩa khí với tôi, nhưng tôi cũng đã giúp anh nhiều việc vậy, cũng đủ báo đáp ân tình đó rồi chứ. Anh nhờ tôi giúp anh tống khứ Vân Phàm ra khỏi công ty, lúc đó tôi cũng đã khuyên nhủ anh.”

“Anh nói rằng suy nghĩ của Vân Phàm không hợp với thị hiếu, nhưng anh lại không muốn nói chuyện trực tiếp với anh ta, mà chỉ muốn đá anh ta ra khỏi công ty ngay lập tức.”

“Những gì anh làm không những khiến anh ta thất vọng, mà đến cả tôi cũng phải thất vọng rồi.”

“Khiến anh thất vọng?” Phùng Kính dường như đã nghe thấy một câu chuyện rất nực cười, anh ta nói: “Vậy sao lúc đó vừa nói cái anh đã đồng ý luôn, sao nào, Vân Phàm đem đến lợi ích gì cho anh mà NH vội vàng chạy theo anh ta như chó vậy?”

Vốn dĩ người đang cầm trên tay tấm vé trúng thưởng, bốc chốc lại biến thành chó.

Phùng Kính không mang theo nụ cười quen thuộc trên mặt nữa, Ngược lại, anh ta nhìn hai người sáng lập kia với vẻ bực bội, bất bình, lúc này họ không còn là những người cùng nhau khởi nghiệp và có cùng khát vọng thay đổi thế giới nữa. Những cay đắng cùng nhau nếm trải, những nỗi nhọc nhằn cùng nhau cắn răng chịu đựng giờ phút này đều tan vào hư vô.

Vì mộng mà tụ, vì lợi mà tan.

Phùng Kính hít một hơi thật sâu, nhìn Tần Chu: “Xem ra Thịnh Á các anh vẫn chưa từ bỏ việc có được An Hàn chúng tôi.”

“Phùng tổng, hợp tác đôi bên cùng có lợi, đây là triết lý duy nhất của Phó tổng của chúng tôi.”

“Phó Cẩm Hành độc đoán như vậy, liệu anh ta có cho phép chúng tôi hợp tác không?”

Phùng Kính khinh thường nói.

Lúc này, Diệp Lâm Tây vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế, như thể mọi chuyện xảy ra trong căn phòng này đều không liên quan đến cô,

Ngược lại, Ninh Dĩ Hoài lại trở thành người thoải mái nhất. Anh ta quay đầu liếc nhìn cô một cái, điều chỉnh lại tư tế rồi tiếp tục xem kịch hay.

Tần Chu cố nén nụ cười trên mặt, nói: “Nếu anh đã nói vậy rồi thì tôi sẽ thông báo nốt những việc còn lại, các cổ đông Quan Bằng Phi và và Chu Sâm đều đồng ý chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của họ cho ông Phó Cẩm Hành. Hai thỏa thuận trên cũng đã được hơn một nửa số cổ đông thông qua.”

“Hiện tại, ông Phó Cẩm Hành nắm giữ tổng cộng 55.57% cổ phần của Khoa học Công nghệ An Hàn.”

Tần Chu: “Với tư cách là người đại diện toàn quyền của ông Phó Cẩm Hành, bây giờ tôi xin tuyên bố nghị quyết đầu tiên của ông Phó Cẩm Hành với tư cách là cổ đông lớn nhất.”

“Ông Phó Cẩm Hành đã đề xuất chính thức loại bỏ ông Phùng Kính ra khỏi vị trí CEO của công ty.”

Màn mưa ngoài cửa sổ che khuất toàn bộ thành phố trong lớp sương mờ ảo, những hạt mưa lớn đập vào cửa kính tạo ra âm thanh tanh tách, nhưng lúc này còn ảm đạm hơn cả tiếng mưa rơi chính là sự im lặng chết chóc trong phòng họp. Diệp Lâm Tây luôn cho rằng, âm thanh lớn mới có thể khiến con người ta cảm thấy chói tai. Thật không ngờ, đôi khi sự im lặng càng gây ra cảm giác khó chịu hơn nhiều.

Phùng Kính đột nhiên nhìn về phía Luật sư đang ngồi phía sau, hét lớn: “Hai người rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao việc như thế này mà hai người lại không biết.”

Ninh Dĩ Hoài cảm thấy buồn cười, anh ta đang bận rộn nhưng vẫn đáp: “Phùng tổng, chẳng phải hôm nay anh cũng mới biết sao.”

Tần Chu liếc nhìn những người phía sau Ninh Dĩ Hoài, lập tức nói: “Nếu có bất kỳ thắc mắc nào về mặt pháp lý của thỏa thuận, chúng tôi cũng sẽ giúp anh hỏi Luật sư ngay bây giờ.”

“Hỏi cái gì? Một lũ phế vật.”

Phùng Kính tức giận đến mức ném mạnh xấp tài liệu trên tay.

Tập tài liệu đập thẳng vào người Ninh Dĩ Hoài, còn có vài trang văng sang người Diệp Lâm Tây.

“Con mẹ nó, các người đã nói gì với tôi?”

“Mọi việc đều ổn, đây chính là vấn đề của các người đó, Luật sư cái chó gì, toàn là một lũ rác rưởi, vô dụng.”

Cô cúi đầu nhìn xuống tập tài liệu trên bàn, bên tai còn đang văng vẳng tiếng chửi bới bất mãn của đối phương.

Trong tích tắc, một dòng màu nóng dồn lên não.

Dường như có một cảm xúc điên cuồng tích tụ trong tâm trí.

Nhưng hoàn toàn không có lỗi thoát ra.

Ninh Dĩ Hoài biết sự tình đã kết thúc, không còn là vấn đề Luật sư bọn họ có thể giải quyết, vì vậy anh ta từ từ đứng dậy, sau khi điều chỉnh lại cổ áo, anh ta nói với người bên cạnh: “Chúng ta đi thôi.”

Khi Diệp Lâm Tây nghe thấy câu này, cô đứng lên như một con rối và đi theo Ninh Dĩ Hoài.

Đúng lúc hai người đi tới cửa, đột nhiên Ninh Dĩ Hoài dừng lại, anh ta liếc sang bên cạnh,

Một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên.

“Diệp Lâm Tây.” Anh ta gọi.

Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ánh mắt Ninh Dĩ Hoài đang nhìn Tần Chu ở bên cạnh nên cô cũng nhìn sang.

Tần Chu khẽ nhíu mày, anh ta dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không mở miệng.

Cho đến khi Ninh Dĩ Hoài nói: “Cô nên cảm ơn anh Tần đây, vì đã cho cô một vài học nhớ đời như vậy trong dự án đầu tiên của cô, đây là điều mà cô không thể học trong trường Luật.”

“Ồ, không đúng, phải cảm ơn ông Phó Cẩm Hành chỉ đạo đằng sau mới phải.”

“Lạnh lùng, vô tình, sát phạt quyết đoán, lần này chúng ta thua rồi.”

Tần Chu nhất thời mất bình tĩnh, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Anh ta thấp giọng nói: “Phu nhân.”

Tuy nhiên, dường như cách xưng hô này đã đâm vào tâm trí Diệp Lâm Tây, những cảm xúc đọng lại trong lòng cô đã lâu mà không thể tiêu tan, đột nhiên xông thẳng tới nơi sâu nhất của trái tim. Diệp Lâm Tây không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, cô đẩy cửa đi thẳng ra ngoài. Cô đi xuống lầu, điện thoại trong túi xách liên tục đổ chuông.

Khi Diệp Lâm Tây bước tới cửa, bên ngoài đang mưa rất to. Đây là nội khu của khu công nghệ cao, cần phải gọi xe thì mới có, nếu không chỉ có thể đi bộ đến cổng khuôn viên. Diệp Lâm Tây không chút do dự, cứ thế đi thẳng vào màn mưa.

Chẳng mấy chốc, tóc và áo khoác của cô ướt đẫm. Lúc này, trong đầu Diệp Lâm Tây chỉ có một ý nghĩ.

Đến khi cô bị người từ phía sau kéo đi, Ninh Dĩ Hoài khó chịu nhìn cô nói: “Cô điên rồi à, không dưng dầm mưa, cô tưởng mình đang quay phim truyền hình chắc?”

Diệp Lâm Tây ngơ ngẩn gật đầu, sau đó thấp giọng nói: “Tôi muốn về nhà.”

Mưa quá lớn, mà giọng cô thì lại quá nhỏ.

Ninh Dĩ Hoài tới gần hỏi: “Cô muốn làm gì?”

“Tôi muốn về nhà, về nhà.”

Ninh Dĩ Hoài nhìn đôi môi tái nhợt dưới mưa của cô, tức giận nói: “Lên xe của tôi, tôi đưa cô về.”

Ngay sau đó, tài xế của Ninh Dĩ Hoài lái xe tới.

Cô bị anh ta đẩy lên xe.

“Nếu như cô không phải con gái của ba cô, thì hôm nay cô có dầm mưa về đến tận nhà tôi cũng mặc kệ.”

Diệp Lâm Tây lẳng lặng ngồi, cũng không thèm để ý tới anh ta.

Cho đến khi xe rời khỏi công viên.

Thật lâu sau, Diệp Lâm Tây mới hỏi: “Anh biết anh ấy là ai không?”

“Cái gì?” Ninh Dĩ Hoài đang trả lời một tin nhắn, hiển nhiên là anh ta cũng cần nói cho phía Phi Đỉnh biết chuyện xảy ra hôm nay, nên không nghe thấy Diệp Lâm Tây nói gì, lúc này quay đầu sang hỏi lại: “Cô nói cái gì?”

“Tôi nói, anh biết anh ấy là ai, đúng chứ?”

“Phó Cẩm Hành sao?” Ninh Dĩ Hoài không quan tâm chút nào.

Anh ta nói: “Không phải là chồng cô à?”

Sắc mặt Diệp Lâm Tây đột nhiên tái nhợt.

Ninh Dĩ Hoài thẳng thắn nói: “Có phải cô cho rằng tôi đang châm ngòi xúi giục quan hệ vợ chồng cô không? Thực ra những điều tôi nói vừa rồi là muốn Tần Chu mang về truyền đạt lại.”

“Mặc dù thương trường là chiến trường, nhưng anh ta quá tàn nhẫn với vợ mình rồi.”

Rõ ràng biết họ đang làm dự án tài trợ này, kết quả vẫn vào cuộc gây khó khăn. Hiện tại, các dự án tài chính của họ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Có lẽ An Hàn sẽ sớm chẳng còn tồn tại và nó sẽ được sát nhập vào Khoa học Công nghệ Thịnh Á.

Điều này khiến bọn họ trở tay không kịp.

Vừa rồi khi nghe thấy tin đó, Ninh Dĩ Hoài liền biết đây không phải chỉ là dự định trong ngày một ngày hai. Có năm cổ đông trong hội đồng quản trị và ba trong số đó đã được anh ấy mua lại Bây giờ toàn bộ Khoa học Công nghệ An Hàn là do anh ấy phụ trách.

“Nếu cô muốn về nhà làm loạn một trận cũng tốt, dù sao thì phụ nữ các cô nếu có bực tức một chút thì biết đâu đàn ông lại càng thích.”

Diệp Lâm Tây như đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không để ý đến anh ta.

Xe về đến cổng biệt thự Vân Kỳ.

Diệp Lâm Tây cứ thế xuống xe, Ninh Dĩ Hoài vội vàng đuổi theo nhưng cô đã đi tới cổng.

Một nhân viên bảo vệ cầm ô đi ta, đối phương thấy cô lập tức chào hỏi: “Diệp tiểu thư.”

Ninh Dĩ Hoài thấy nhân viên bảo vệ nhận ra cô, liền chỉ chỉ: “Anh biết nhà cô ấy ở đâu rồi chứ? Phiền anh đưa cô ấy một đoạn.”

“Được.” Sau khi bảo vệ mở cổng để cô vào, anh ta còn cầm theo một chiếc ô.

Ở một khu biệt thự như Vân Kỳ, yêu cầu cơ bản đối với bảo vệ là phải biết mặt tất cả người dân sống ở đây.

Khi đến nhà cô, bảo vệ giúp cô bấm chuông.

Dì Trịnh mở của vô cùng ngạc nhiên khi thấy cô cả người ướt sũng.

“Sao thế này, con không đem theo ô à? Mau lên, vào thay quần áo đi, ướt hết cả rồi.”

Dì Trịnh chỉ kịp nói lời cảm ơn với nhân viên bảo vệ rồi kéo Diệp Lâm Tây vào nhà. Diệp Lâm Tây cởi giày, đi thẳng vào phòng khách mà không mang dép.

Đầu tóc, quần áo đều ướt sũng, từng giọt nước theo lọn tóc nhỏ xuống, cuối cùng đọng lại trên sàn nhà sạch sẽ của phòng khách. Ngay sau đó, cánh cửa phòng làm việc được mở ra. Bóng dáng của Phó Cẩm Hành xuất hiện ở cửa.

Anh cau mày bước tới, dì Trinh đã đem chiếc khăn tắm to màu trắng ra, anh đưa tay cần lấy định tiến đến ôm lấy cô. Nhưng khi Diệp Lâm Tây nhìn thấy anh, cả người lại lùi về phía sau một bước.

Cô ngước nhìn anh, như thể cố gắng nhìn rõ con người trước mặt.

Phó Cẩm Hành nhìn bộ dạng chật vật của cô, lông mày cau chặt, anh cầm khăn tắm, thấp giọng nói: “Lâm Tây, em thay quần áo đi đã, nếu không cả em cũng sẽ ôm mất.”

Giọng nói Diệp Lâm Tây khẽ run: “Anh biết là em sao? Biết người em đang giúp là Phùng Kính, biết rõ dự án kế hoạch tài trợ của An Hàn là do em đang làm?”

Khi anh quyết định mua An Hàn, anh có biết đứng ở phía đối diện đang là em không? Cho dù chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng anh có biết việc đó không?

Phó Cẩm Hành khẽ nói: “Anh biết.”

Nhưng sau đó anh lại thay đổi lời nói: “Nhưng việc này chẳng nói nên điều gì cả, đây chỉ là một hoạt động kinh doanh mà thôi, không phải là hai chúng ta đối đầu với nhau.”

“Công việc là công việc.”

Diệp Lâm Tây nâng cằm, nở nụ cười buồn rười rượi nhìn anh.

Cô nói: “Có phải anh muốn nói với em rằng, kinh doanh là kinh doanh, đừng đánh mất lý trí cũng đừng dùng tình cảm để làm việc đúng không?”

Có lẽ anh đã biết tất cả, biết rằng cô đã bận rộn với dự án này suốt mấy tháng nay. Biết rằng cô đang giúp người khác cướp đoạt công ty này, biết tất cả mọi thứ cô làm. Nhưng anh lại không hề ngần ngại nổ súng, vì lợi ích của mình. Khiến mọi nỗ lực và khó khăn của cô đề trở thành vô ích.

Hơn nữa, cô lại chẳng thể trách anh.

Vì kinh doanh là kinh doanh, trong quan niệm của anh, làm ăn không thể đem theo tình cảm.

Phó Cẩm Hành im lặng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm như ẩn chứa cả ngàn lời muốn nói.

Diệp Lâm Tây đột nhiên cảm thấy thật buồn cười.

Ngay tại đây, chính tại phòng khách này, khi rời khỏi nhà, cô đã rất háo hức nghĩ tới việc được về gặp anh,

Trong trái tim cô tràn ngập hình bóng anh.

Phó Cẩm Hành nhìn bộ dạng hồn xiêu phách lạc của cô, lại nghĩ tới việc Tần Chu gọi điện báo trước cho anh, nên không khỏi thở dài. Sau khi anh chậm rãi bước về phía trước, lần này Diệp Lâm Tây cũng không trốn tránh.

Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng giữ vai cô, nhỏ giọng nói: “Lâm Tây nếu em không vui em có thể chút giận lên anh, nhưng đừng tự làm khổ mình. Lý do anh không nói với em là vì không muốn làm khó em, dù sao thì đứng trên lập trường của em, nếu em biết việc anh có ý định thu mua An Hàn, thì e sẽ…”

“Em sẽ rút khỏi dự án này.”

Diệp Lâm Tây nhìn lên, vào lúc này tất cả mọi cảm xúc hỗn loạn, phiền muộn và khó chịu đang tràn ngập xung quanh. Nó như muốn đâm một lỗ thủng lớn trong trái tim cô.

Cô nhìn anh nói: “Em sẽ rút khỏi dự án này vì anh, vì em sẽ không bao giờ làm điều đó với anh.”

Những giọt nước mắt trước đó chưa kịp rơi, lúc này lại tuôn trào, dường như không thể kìm nén được nữa,

Cô cố gắng thoát khỏi vòng tay anh và hét lên: “Đây là sự khác biệt giữa anh và em.”

Em sẽ không bao giờ đứng đằng sau rồi không do dự đâm vào lưng người mà em thích. Cho dù là nhát dao đó không hề quan trọng đối với cô. Nhưng điều mà anh không hiểu đó là cô không hề quan tâm đến nhát dao đó, cái cô thực sự quan tâm là người cầm dao.

Phó Cẩm Hành dường như chỉ nghĩ rằng cô sẽ tức giận nhưng không ngờ cô lại tuyệt vọng như vậy. Nó giống như một người rơi xuống nước vừa đánh mất mảnh gỗ cuối cùng của mình.

“Lâm Tây.” Đột nhiên Phó Cẩm Hành dường như cần nắm được thứ gì đó, anh muốn nắm lấy bàn tay cô.

Nhưng Diệp Lâm Tây nhất quyết lùi lại phía sau, cô từ chối sự đụng chạm của anh.

Cô suy sụp nói: “Anh lý trí, anh bình tĩnh, tất cả những gì anh làm đều cân nhắc vì công ty, đó đều là hành vi thương mại. Nhưng em không muốn nghe những nguyên tắc này của anh. Anh đã từng nghĩ, nếu anh làm vậy với em, em sẽ cảm thấy thế nào chưa? “

“Tất cả anh đều biết hết phải không, anh biết hôm đó em ở sân Golf là để gặp ai.”

“Anh cũng biết, câu chuyện nực cười mà em nhắc đến là gì.”

“Nhưng anh chưa một lần tiết lộ nó với em.”

“Chắc anh nhìn em như đang nhìn chuyện gì đó thật buồn cười nhỉ?”

Đột nhiên cô che mặt chán nản nói: “Em còn nghĩ ít ra lần này là khác.”

Diệp Lâm Tây như thể tự mình khiến cho mình cười, cô dứt khoát đưa tay lên lau nước mắt, nhưng tay áo cũng đã ướt đẫm, lúc này khuôn mặt cũng ngập nước, không phân biệt được là nước mắt hay nước mưa.

Cô ngước nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt. Ngay cả lúc này, mọi cảm xúc của anh đều là nhẫn nại và kiềm chế, chỉ có thể nhíu mày.

Có vẻ như cô là người duy nhất đang diễn bộ phim tình cảm này mà thôi.

Cô nói: “Em thực sự phải đích thân nói lời cảm ơn với anh.”

“Cảm ơn anh đã cho em một bài học kinh doanh sống động và xuất sắc như vậy, quả thực là mới mẻ, Phó tổng.”

Cô đã khao khát anh yêu cô say đắm và mãnh liệt, vượt qua biển lửa vì cô, vì cô mà chiến đấu.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ thích cô một cách hợp lý mà thôi.

“Chúng ta ly hôn đi, Phó Cẩm Hành.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện