Diệp Lâm Tây sợ vẻ mặt của mình làm lộ ra suy nghĩ trong lòng, nên nhanh chóng xoay người bước về nhà, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ sau lưng.
Mặt trời dần lặn, bóng hai người đổ dài trên đường, cả hai chậm rãi đi bộ, Diệp Lâm Tây chủ động đề xuất: “Hay là chúng ta ăn lẩu ở nhà nhé?”
“Ở nhà?”
Thấy anh lặp lại, Diệp Lâm Tây lập tức nhấn mạnh: “Em không muốn ra ngoài, lại còn phải trang điểm và thay quần áo.”
Phiền.
Khi nãy ra khỏi cửa cô chỉ thoa kem chống nắng, vốn dĩ nghĩ rằng xung quanh cũng chẳng có ai quen biết mình, thi thoảng đơn giản một chút cũng chẳng sao, cuối cùng lại bị anh đánh úp. Đối với người luôn tinh tế như Diệp Lâm Tây mà nói, thì việc bị anh bắt gặp khi đang đi dạo ở công viên, khiến cô cảm thấy anh sẽ nghĩ cô đang quá vô công rỗi nghề.
Phó Cẩm Hành gật đầu: “Vậy thì ăn ở nhà, để anh chuẩn bị.”
“Há?!” Diệp Lâm Tây ngạc nhiên nhìn anh.
Phó Cẩm Hành cong môi, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt, anh nói một cách đương nhiên: “Ăn lẩu chẳng phải cần đi mua đồ sao?”
Anh liếc nhìn người bên cạnh: “Chắc ở gần đây có siêu thị.”
Diệp Lâm Tây thực sự cảm nhận được nỗ lực của anh.
Một tổng tài hận không thể phân thân để cùng lúc làm được nhiều việc, bây giờ lại vì cô mà đi siêu thị mua đồ làm lẩu, cô nghi ngờ rằng trong cả cuộc đời anh số lần anh vào siêu thị không kín nổi bàn tay.
Nửa cảm động, nửa bất đắc dĩ, cô chủ động nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta ở nhà gọi đồ về ăn.”
Sau khi hai người về đến nhà, Diệp Lâm Tây bắt đầu lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đồ.
“Để anh gọi cho.” Phó Cẩm Hành từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng lấy điện thoại khỏi tay cô.
Diệp Lâm Tây nhìn anh không nói nên lời, anh gọi thì cứ gọi, sao lại lấy điện thoại của em làm gì?
Phó Cẩm Hành dường như cố ý nhéo nhẹ má cô một cái, thấp giọng nói: “Anh sợ em tranh cơ hội thanh toán của anh.”
“……”
Diệp Lâm Tây: “Em muốn ăn Haidilao.”
Thực ra, cô vẫn muốn ăn những món lẩu đắt tiền hơn, giá trung bình khoảng một nghìn tệ một người, nhưng tiếc là không có.
Sau đó, Diệp Lâm Tây nhìn anh, cố ý nói: “Tiến bộ rồi nhỉ, lần trước đến mã quét thanh toán cũng không có.”
Điều này đủ để Diệp Lâm Tây cười nhạo đến tận đời cháu anh đi học mất, nói ra thì dù sao anh cũng là người trẻ tuổi, đến cả mã thanh toán cũng không có, nói ra chỉ sợ người khác kinh ngạc. Dù sao thì thời đại này, đến cả bà cụ bán hoa cũng treo mã QR để thu tiền.
Phó Cẩm Hành nhíu mày, chậm rãi nói: “Là anh ít khi dùng đến nó thôi.”
“Cổ hủ.”
Diệp Lâm Tây không khách khí cười nói.
Không ngờ, Phó Cẩm Hành chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái và không nói gì. Lúc này, Diệp Lâm Tây hoàn toàn chiếm thế thượng phong, thấy anh không đáp lại, nhưng cũng không có ý thừa thắng xông lên.
Sau khi Phó Cẩm Hành chọn món xong, anh để Diệp Lâm Tây nhìn lại một lượt, Diệp Lâm Tây nhìn đi nhìn lại một hồi phát hiện rằng hình như anh chọn toàn là đồ cô thích, nên cũng lặng im không ý kiến gì.
“Mấy ngày nay em không đi làm à?” Phó Cẩm Hành chủ động đề cập.
Diệp Lâm Tây ngồi ở góc sofa, nhàn nhạt liếc anh một cái: “Bị đuổi rồi.”
Vẻ mặt Phó Cẩm Hành không hề thay đổi, mà hơi nghiêng mặt, ánh mắt rơi lên người cô: “Đó là sự mất mát lớn của họ.”
Hừ.
Diệp Lâm Tây tạm hài lòng hừ nhẹ một tiếng.
Cũng may, Haidilao giao đồ ăn kịp giờ, chưa đến một tiếng đồng hồ đã tới rồi. Khi chuông cửa vang lên, Phó Cẩm Hành đang nghe điện thoại, vì vậy Diệp Lâm Tây chủ động ra mở cửa. Ai ngờ, ra đến nơi thì phát hiện hóa ra không phải nhân viên giao hàng của Haidilao. Vì trên tay đối phương đang cầm một bó hoa hồng Champagne.
“Diệp tiểu thư phải không?” Đối phương thấy cô, lịch sự đưa bó hoa tới: “Đây là hoa hồng cô đặt.”
Sau khi đối phương rời đi, Diệp Lâm Tây ôm bó hoa quay lại phòng khách. Tất nhiên là không phải cô tự đặt hoa cho mình, vì vậy chắc là do…
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn Phó Cẩm Hành đang đứng bên cửa sổ phòng khách gọi điện thoại, vừa cúp máy anh liền đi tới, Diệp Lâm Tây hỏi: “Anh đặt hoa à?”
“Ừm.” Phó Cẩm Hành gật đầu, giọng điệu thản nhiên.
Như thể đây chỉ là một hành động bình thường, không cần khen ngợi quá mức. Mà Diệp Lâm Tây cũng không định khen ngợi anh.
Phó Cẩm Hành nhìn xung quanh, nói: “Em tìm bình hoa đi, hoa này cần cắm vào bình.”
Đây là nhà Khương Lập Hạ, Diệp Lâm Tây đưa bó hoa cho anh, còn cô thì đi tìm bình cắm hoa, cũng may là Khương Lập Hạ vẫn còn là cô gái có chút tình yêu với nghệ thuật, nên cô đã tìm thấy hai bình cắm hoa rất đẹp trong tủ. Có lẽ là cô ấy mua khi mới dọn về đây, do để lâu ngày nên có chút bám bụi. Diệp Lâm Tây cầm bình hoa đi vào bếp cọ rửa, sau khi lấy khăn lau khổ sạch sẽ, cô cho vào trong một ít nước, rồi mới mang ra ngoài.
Phó Cẩm Hành đưa bó hoa cho cô, Diệp Lâm Tây đón lấy, cô không tháo bỏ lớp giấy gói ngoài cùng, mà rút từng bông từng bông ra cắm vào chiếc bình. Thật tiếc là lớp học cắm hoa dành cho các quý cô cô chưa từng học qua.
Diệp Lâm Tây tiện miệng hỏi: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến mua hoa thế?”
Kiểu lãng mạn thông thường này rõ ràng không phải là việc mà Phó Cẩm Hành sẽ làm.
Phó Cẩm Hành liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Các chuyên gia đã nói rằng cắm hoa tươi trong nhà sẽ khiến tâm trạng vui vẻ hơn.”
Diệp Lâm Tây nhướng mày, chuyên gia nào nói cái này thế?
Đợi đến khi cô không phản bác lại, người đàn ông trước mặt đưa tay lấy một bông hoa trong tay cô, nhẹ nhàng cắm vào bình thủy tinh, lông mi anh hơi nhướng lên, đôi mắt như sơn mài rơi trên khuôn mặt cô, ánh mắt thâm tình.
“Hơn nữa hoa hồng lại đẹp như vậy.” giọng người đàn ông trầm thấp, rõ ràng là lạnh lùng nhưng nói ra điều gì cũng khiến người ta mê hoặc, sau khi dừng lại một lát, anh lại chậm rãi nói: “Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ rồi.”
Trước đây, Diệp Lâm Tây luôn cho rằng anh sáng nắng chiều mưa, là bậc thầy trong việc dùng mỗi câu nói cũng có thể khiến cô tức giận, muốn nhảy dựng lên, hận không thể cùng anh lên trầu trời.
Nhưng bây giờ… He he he.
Người đàn ông chó này có vẻ quá giỏi rồi.
Anh không chỉ nói về bó hoa hồng Champagne cô đang ôm trong tay, những gì anh nói, có lẽ là cô – bông hồng nhỏ này đây.
―― “Hoa hồng đẹp như vậy.”
―― “Chỉ cần nhìn thôi.”
―― “Cũng khiến người ta vui vẻ rồi.”
*
Rõ ràng là người đàn ông chó này đã đăng ký thành công lớp học chăm sóc và bảo tồn hoa hồng chuyên nghiệp, sau bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy săc mặt tốt hơn một chút của Diệp Lâm Tây. Cô đã cắm xong cả hai bình hoa, một bình bày trên bàn ăn, còn một bình được đặt trên bàn trà trong phòng khách. Những bông hồng Champagne mỏng manh đang hé nụ khoe sắc, cả căn phòng như được nhuộm trong hương thơm của chúng.
Ngay sau đó, đồ ăn của Haidilao cũng được giao tới. Đối phương còn tự tay bày biện nồi nẩu, sắp xếp hết nguyên liệu trước khi ra về.
Diệp Lâm Tây nhìn anh hỏi: “Có muốn uống rượu không?”
Phó Cẩm Hành hơi nhướng mi: “Em chắc chứ?”
“Thôi bỏ đi.”
Diệp Lâm Tây nhớ tới những chuyện nực cười xảy ra lúc trước vì say rượu của mình, cô thấy rằng vẫn không nên uống rượu trước mặt anh trong khoảng thời gian này. Vì cô sợ rằng sau khi uống sẽ làm điều gì đó không thể tha thứ với anh.
Nhưng cô vừa dứt lời, người đàn ông đối diện lại thản nhiên nói: “Nếu em muốn uống anh sẽ uống cùng em.”
Diệp Lâm Tây lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Em cũng không muốn uống cho lắm.”
Uống rượu là sai lầm.
Nước lẩu trong nối rất nhanh đã sôi ùng ục, Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có cái gì không ăn được không? Em có thể cho nó vào sau cùng.”
“Không có gì.”
Diệp Lâm Tây rất ít khi cùng anh ăn lẩu, thật sự không hiểu khẩu vị của anh. Vì vậy cô đã thể hiện sự ân cần và quan tâm của mình.
Cô hỏi: “Lòng vịt thì sao?”
Phó Cẩm Hành lắc đầu: “Không thích ăn lắm.”
Được, vậy cái này sẽ nhúng sau cùng.
Sau đó cô hỏi thêm vài món nữa, kết quả đều nhận được câu trả lời phủ định.
Diệp Lâm Tây nhìn anh: “Vậy vừa nãy anh gọi nhiều đồ thế làm gì?”
Vừa rồi cô đã thấy anh chọn một loạt các món trên App.
Phó Cẩm Hành thản nhiên nói: “Không phải toàn là đồ em thích ăn à?”
Chút xúc động vừa mới dâng lên trong lòng Diệp Lâm Tây đã chậm rãi tiêu tan: “Có phải anh không thích ăn lẩu không?”
Cuối cùng, Phó Cẩm Hành xoa nhẹ chân mày, thấp giọng nói: “Cũng không phải là không thích.”
Diệp Lâm Tây yên lặng lắng nghe, thấy anh nhướng mày liếc cô một cái, lông mày cô cũng hơi nhướng lên.
“Quan trọng là ăn cùng ai.”
“……”
Diệp Lâm Tây chớp mắt, hít sâu một hơi. Rõ ràng là anh đang muốn nói, việc ăn lẩu với người khác là không thể hay sao? Chỉ bằng lòng ăn cùng cô. Cú ném bóng thẳng của người đàn ông chó này lại lần nữa trúng vào người Diệp Lâm Tây.
Thật ra Phó Cẩm Hành không phải cố ý muốn dỗ dành cô, anh thực sự không thích cách ăn lẩu, vì bản thân anh hơi cầu kỳ và sạch sẽ một chút. Còn nhớ hồi đi học đại học, hội du học sinh tụ tập rủ nhau ăn lẩu, anh sẽ thuộc vào loại được mời mười lần đều tránh cả mười. Ngay cả hội Diệp Dữ Thâm có mối quan hệ tốt như vậy, anh cũng rất hiếm khi ăn lẩu với họ. Nói anh kén chọn cũng được, không hòa đồng cũng được, vì anh không phải là kiểu người vì chiều theo ý người khác mà để bản thân phải chịu thiệt thòi.
Chỉ có điều, đột nhiên dường như anh đã tìm được người khiến anh tình nguyện nuông chiều.
Diệp Lâm Tây có lẽ đã đoán được tật xấu của anh, cô chỉ chỉ vào đôi đũa bên cạnh nói: “Em sẽ gắp bằng đũa riêng.”
Bình thường hôn em, cũng chẳng thấy anh chê bai bao giờ?
Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu.”
“Thật sự không cần sao?” Diệp Lâm Tây khẽ hừ, dùng đũa gắp một miếng thịt bò nhúng vào nồi, sau khi chín liền đưa đến gần miệng anh: “Vậy anh há miệng ra.”
Đối với kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của anh, Diệp Lâm Tây cũng không định tính toán với cái tật xấu đó làm gì. Kết quả là cô vừa nói xong câu há miệng, thì người đàn ông lại cứ thế há miệng ngậm lấy miệng thịt trên đũa của cô.
Anh chậm rãi ăn xong miếng thịt bò béo ngậy đó mới ngước lên nhìn Diệp Lâm Tây.
“Ngon quá.”
Ăn xong bữa lẩu, cả căn phòng tràn ngập mùi Haidilao. Diệp Lâm Tây gọi điện yêu cầu nhân viên giao hàng quay lại thu dọn chén đĩa, rồi vội vàng mở cửa sổ ra.
Mặc dù ăn lẩu ở nhà có vẻ vui hơn, nhưng cái mùi vị này cũng khiến cô tuyệt vọng.
“Hay là xuống dưới đi dạo một chút?” Phó Cẩm Hành nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của cô.
Diệp Lâm Tây nhanh chóng đồng ý, vì vậy hai người xuống lầu. Khu chung cư này nằm ở trung tâm thành phố, khu vực xung quanh rất sôi động, đối diện cũng có rất nhiều cửa hàng, có cả trái cây, đồ ăn vặt và các cửa hàng ăn uống nhỏ.
Họ chậm rãi đi bộ dọc trên vỉa hè của khu, cũng không có mục đích gì, chỉ là đi dạo loanh quanh. Cả hai đều không có nhu cầu nói chuyện. Nhưng những bước đi nhẹ nhàng như vậy, có vẻ khá thoải mái, đặt biệt là làn gió mát lạnh buổi tối thổi tung mái tóc dài của cô. Khu chung cư này khá cao cấp, ít nhất thì việc phủ xanh cộng đồng cũng được thực hiện khá tốt.
“Em sống ở đây có quen không?” Đột nhiên Phó Cẩm Hành quay lại nhìn cô.
Diệp Lâm Tây đưa tay vuốt ve mái tóc: “Cũng khá quen rồi.”
Sắp vui quên cả lối về rồi.
Vốn dĩ cô còn tưởng rằng Phó Cẩm Hành sẽ nói những câu dạng như muốn cô trở về nhà, nhưng khi nghe thấy câu trả lời của cô, anh lại hoàn toàn im lặng.
Không phải chứ? Rốt cuộc là anh có muốn em về nhà hay không?
Diệp Lâm Tây thầm than thở trong lòng.
Nhưng rõ ràng là người đàn ông này không cảm nhận được nỗi lòng của cô.
Cả hai đi loanh quanh trong khi một vòng, miệng anh còn chặt hơn cả vỏ hến và không hề nhắc đến một lời nào liên quan đến việc muốn cô về nhà.
Không nói chứ gì?
Cô nặng nề gật đầu, lần sau anh phải quỳ trên bàn phím mới có thể mời em về.
Trời vào thu, đêm càng lúc càng lạnh, vừa rồi ăn lẩu xong Diệp Lâm Tây còn đang rất nóng, nên ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Khi gió thổi qua, cô nhịn không được hắt xì một cái.
Quả nhiên là bị lạnh.
Người đàn ông bên cạnh dừng bước, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, Diệp Lâm Tây đứng tại chỗ đợi anh khoác áo lên người cho mình. Chỉ có điều khi Phó Cẩm Hành khoác áo lên vai cô, anh không lập tức rút tay về, mà nhẹ nhàng siết chặt vai áo hai cái,
cả người Diệp Lâm Tây bị kéo nghiêng về phía anh.
Bên tai là tiếng gió đêm dịu dàng, mắt cô rơi vào quả táo Adam trên cổ anh, liền thấy nó khẽ lăn xuống. Khi cô bị anh kéo lại gần hơn nữa, hơi thở của người đàn ông trước mặt trở nên vô cùng rõ ràng, tần suất cũng nhanh hơn.
Giống như hương đầu của nước hoa.
Diệp Lâm Tây ngước nhìn lên liền đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Trong một giây tiếp theo, hơi thở giữa hai người như bị cuộn vào nhau.
“Meo…” một tiếng kêu dài, thê lương phát ra, vụt qua chân cô, khiến Diệp Lâm Tây phải hét lên một tiếng á chói tai. Cô giật mình chủ động lao vào vòng tay Phó Cẩm Hành, hai tay ôm chặt lấy eo anh.
Phó Cẩm Hành thấy cô lặng yên trong vòng tay anh, cả người run rẩy, vì vậy anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, an ủi: “Không sao, chỉ là con mèo hoang thôi.”
“Khương Lập Hạ mua nhà ở khu quái quỷ gì thế này? Sao lại có cả mèo hoang?”
Diệp Lâm Tây vừa ấm ức, vừa tức giận.
Chỉ là cô vừa nói xong, phía sau liền truyền đến một giọng nói hơi kinh ngạc: “Lâm Tây.”
Điều xấu hổ nhất mà một người gặp phải có lẽ là khi nói xấu ai đó sau lưng lại bị người đó bắt gặp. Ví dụ như Diệp Lâm Tây vừa chửi bới việc Khương Lập Hạ mua nhà này chẳng hạn, vừa nói xong lại tình cờ bị chính chủ Khương Lập Hạ từ đoàn phim trở về tóm sống.
Hai người trở về nhà, Khương Lập Hạ ngửi thấy mùi lẩu trong không khí: “Hai người ăn Haidilao à?”
“Ừm?”
Diệp Lâm Tây cũng cảm thấy áy náy vì khiến cả căn phòng toàn là mùi lẩu.
Đột nhiên Khương Lập Hạ liếc cô một cái, nham hiểm nói: “Tớ còn đang lo cậu ở nhà một mình ăn không ngon, ngủ không yên cơ đấy.”
Cô ấy khẽ thở dài một tiếng.
“Xem ra tớ lo thừa rồi, không những có Haidilao ăn, mà còn có cả trai đẹp hàn huyên tâm sự cùng nữa.”
“Không như tớ, xin nghỉ phép dưới ánh mắt lạnh lùng của nhà sản xuất, về đến nơi còn bị chê bôi là mua nhà ở nơi quỷ quái nào đó.”
Diệp Lâm tây đứng trước Khương Lập Hạ luôn tự tin hào hùng, lần đầu tiên cảm thấy có lỗi.
Ngay sau đó, Khương Lập Hạ chậm rãi lấy điện thoại ra: “Thôi bỏ đi, tớ gọi cái gì ăn trước đã.”
“Không có Haidilao thì ăn tạm MaLa Tang cũng được.”
Diệp Lâm Tây lập tức vẫy tay nói: “Để tớ gọi cho, cậu muốn ăn gì tớ sẽ gọi cho cậu.”
Sau khi đặt đồ xong, Diệp Lâm Tây nhìn lên và thấy ánh mắt dò xét của Khương Lập Hạ.
Khương Lập Hạ thấy cô cuối cùng cùng nhìn mình, lập tức hỏi: “Có phải cậu làm lành với chồng cậu rồi không?”
Diệp Lâm Tây sờ sờ tai, vẻ mặt có chút khó chịu: “Không phải.”
Khương Lập Hạ đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Cậu nhìn vẻ chột dạ trên mặt cậu đi, còn dám nói là không phải.”
“Vốn dĩ là không phải, nếu tớ làm lành với anh ấy rồi, thì bây giờ phải về nhà cùng anh ấy rồi chứ, sao còn về đây cùng cậu?”
“……”
Logic quái quỷ của Diệp Lâm Tây đã thành công làm cho Khương Lập Hạ bối rối lần nữa.
Nhưng Khương Lập Hạ vẫn không chịu thua: “Vậy mà tối nay hai người lại vừa ăn lầu vừa đi dạo với nhau?”
“Thì……” Diệp Lâm Tây nghĩ tới đây, liền dùng một cụm từ rất chính xác nói: “Anh ấy đang dỗ tớ.”
Khương Lập Hạ kinh ngạc nhìn cô.
“Cậu nói Phó tổng đang dỗ cậu?”
Khương Lập Hạ thực sự không nghĩ ra hai từ dỗ dành có liên quan gì với Phó Cẩm Hành.
Diệp Lâm Tây thấy bộ dạng hoàn toàn không tin của cô ấy, có chút khó chịu. Cô giống một người thích khoác lác lắm sao?
Sau đó cô chỉ vào bình hoa trên bàn trà bên cạnh: “Nhìn thấy chưa, là anh ấy mua cho tớ đó.”
Nói đến tây, Diệp Lâm Tây bất giác đưa tay xoắn xoắn lọn tóc của mình, cô vừa xoắn vừa chớp mắt nhìn Khương Lập Hạ nói: “Anh ấy nói, trong nhà nên cắm hoa thường xuyên.”
“Bởi vì hoa hồng đẹp như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ rồi.”
Khương Lập Hạ: “…”
Tại sao tối nay cô ấy lại về nhà cơ chứ???
*
Bởi vì hôm nay đã muộn, nên hôm sau vì muốn chúc mừng Khương Lập Hạ tạm thời được giải thoát khỏi đoàn phim nên Diệp Lâm Tây đã gọi cả Kha Đường tới. Mấy ngày nay cô không đến công ty Luật, cũng không gặp Kha Đường.
Kha Đường vừa đến nhà Khương Lập Hạ, sau khi quan sát một vòng liền thở dài: “Bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra trong ba người tôi là người nghèo nhất.”
Tuy cô ấy biết rằng Khương Lập Hạ đã bán được không ít bản quyền tiểu thuyết, nhưng có một Diệp Lâm Tây khoa trương bên cạnh, nên cô ấy không cảm thấy gì. Mà bây giờ, nhìn thấy Khương Lập Hạ mới hai mươi lăm tuổi đã mua được một ngôi nhà rộng lớn như vậy ở Bắc An, thì nỗi buồn của cô ấy không thể nói thành lời.
Kha Đường chua xót nói: “Bây giờ tôi đổi nghề có còn kịp không?”
Diệp Lâm Tây vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Không phải cô nói rằng muốn lấy đối tác Cố làm mục tiêu phấn đấu sao?”
Đối tác Cố là đối tác trung cấp của B Vấn và là chuyên gia trong lĩnh vực hôn nhân, gia đình. Một nữ Luật sư như vậy, Kha Đường luôn lấy cô ấy làm mục tiêu để phấn đấu.
Kha Đường thả người trên sofa than thở: “Nhưng đối tác Cố của bọn tôi cũng đến ba mươi tuổi mới trở thành đối tác, tôi còn phải đợi thêm nhiều năm nữa lắm.”
“Vậy thì cô cũng sắp tới rồi còn gì?” Khương Lập Hạ một đao chặt ngang.
Kha Đường lườm cô ấy, Khương Lập Hạ lập tức chỉ sang Diệp Lâm Tây: “Hay cô chịu khó ôm chân Diệp Lâm Tây đi, để cậu ấy giới thiệu cho cô một vụ ly hôn có giá trên trời.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Kha Đường hai mắt sáng ngời nhìn Diệp Lâm Tây: “Lâm Tây, trong nhóm bọn cô có vụ nào à?”
Trong khi Diệp Lâm Tây đang do dự, thì nhìn thấy vẻ mặt Khương Lập Hạ đang hào hứng hóng kịch hay.
Cô nhớ tới tối qua còn cứng miệng nói rằng bọn cô không thể hòa giải, vì vậy gật đầu nói: “Quả thực là có một vụ.”
Nhìn thấy Kha Đường xoa tay hằm hè.
Diệp Lâm Tây vội vàng nói: “Nhưng bên nữ giới còn đang cân nhắc.”
“Cân nhắc cái gì chứ, đã đến mức muốn ly hôn rồi, thì còn gì cần cân nhắc nữa? Thế giới bên ngoài không đủ đẹp sao? Hay là không kiếm được “thịt tươi”?”
“Ly hôn, chia tài sản.”
Sự chuyên nghiệp của Luật sư Kha được thể hiện đầy đủ vào lúc này.
Khương Lập Hạ ở bên cạnh không nhịn được nữa, vùi mặt vào gối bắt đầu cười.
Thấy cô ấy cười như vậy, Kha Đường tò mò hỏi: “Tôi nói sai gì à?”
“Cô thử hỏi lại cậu ấy xem, người muốn ly hôn là ai.” Khương Lập Hạ cười sắp vỡ bụng rồi.
Diệp Lâm Tây lườm cô ấy một cái, cuối cùng đành chịu thua: “Đúng vậy, chính là tôi.”
“Là tôi nói muốn ly hôn, sao nào?”
Kha Đường chỉ biết mấy ngày nay Diệp Lâm Tây không vui, lại nghỉ phép, thực sự không biết cô lại muốn ly hôn, vì vậy cô ấy sửng sốt nói: “Tôi còn tưởng cô không vui vì việc dự án, cô cãi nhau với chồng từ bao giờ thế?”
“Sao cô lại biết việc dự án của tôi?”
Vẻ mặt Kha Đường không nói nên lời: “Tôi sợ cô buồn nên không nói với cô, mấy ngày nay cái cô Giang Gia Kỳ của đội cô, đừng nói đến việc đắc ý mà còn ám chỉ với người khác rằng cô chính là người làm hỏng dự án. Còn nói đối tác Ninh chuẩn bị sa thải cô rồi.”
Diệp Lâm Tây ngẩn người nhìn cô ấy.
Kha Đường duỗi tay: “Cô thấy đó, tôi biết cô nghe xong sẽ không vui mà.”
Cô ấy cũng hỏi Diệp Lâm Tây về việc cãi nhau ly hôn là sao. Vẫn là Khương Lập Hạ nói lại một lượt tình hình trước đó.
Lần này đến lượt Kha Đường sửng sốt, cô ấy nói: “Vậy dự án lần này thất bại là do chồng cô gây ra?”
Diệp Lâm Tây yếu ớt gật đầu.
“Mặc dù nghĩ thì rất tức giận, nhưng thương trường mà, điều này cũng khó tránh.”
Kha Đường an ủi cô.
Diệp Lâm Tây nhìn cô ấy: “Nếu cô và bạn trai cùng nhận một vụ ly hôn, sau đó anh ta đánh cô tả tơi trước tòa thì thế nào.”
Kha Đường: “…”
Một lúc sau, cô ấy nghiến răng nói: “Vậy thì trước đó tôi sẽ đánh anh ta một trận tả tơi tại nhà.”
Vì vậy, ba người bọn họ ngồi trò chuyện để chờ Haidilao mang đồ ăn tới, cứ thế cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Kha Đường đang ngồi cạnh cửa lập tức đứng dậy: “Để tôi mở.”
Chỉ có điều, hai người còn lại nghe thấy sau khi cô ấy mở cửa, đột nhiên im lặng.
“Sao thế?” Khương Lập Hạ thấy có chút kỳ quái, tại sao bên ngoài không có động tĩnh gì thế?
Diệp Lâm Tây lắc đầu.
Đúng lúc đó, giọng nói của Kha Đường vang lên: “Lâm Tây, cô lại đây một lát.”
Diệp Lâm Tây nghe thấy tiếng cô ấy gọi mình, mặc dù rất tò mò nhưng cô vẫn xỏ xong dép đi trong nhà rồi mới đi ra phía cửa.
Chỉ là vừa nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, cô đột nhiên hét lên một tiếng.
“Anh về nước khi nào thế?” Cô chạy tới ôm lấy Diệp Dữ Thâm.
Kể từ khi anh ấy sang Mỹ để tham dự lễ tốt nghiệp của cô đến giờ, hai người đã không gặp nhau trong nhiều tháng. Diệp Lâm Tây không khỏi vui mừng khi đột ngột nhìn thấy anh.
Diệp Dữ Thâm ôm chặt lấy cô: “Vừa về tối qua.”
Diệp Lâm Tây: “Về tối qua sao không gọi cho em.”
“Vốn dĩ hôm nay muốn tới nhà em để khiến em bất ngờ.” ánh mắt Diệp Dữ Thâm rơi lên người cô, lười biếng nói: “Không ngờ em mới là người tạo bất ngờ cho anh.”
Diệp Lâm Tây biết anh đang nói đến việc cô bỏ nhà đi.
Dù sao cô cũng không quan tâm, chỉ ôm lấy cánh tay anh nói: “Phó Cẩm Hành làm em tức giận, anh nhất định phải đứng về phía em.”
Diệp Dữ Thâm không chút do dự gật đầu.
Diệp Lâm Tây vui vẻ nở nụ cười.
Cho đến khi Diệp Dữ Thâm nói: “Anh giúp em tìm một vị Luật sư giỏi nhất nước.”
Tìm… Luật sư làm gì?
“Ly hôn với cậu ta.” Diệp Dữ Thâm nhéo nhẹ khuôn mặt cô: “Em gái anh việc gì phải chịu thiệt thòi từ cái tên họ Phó đó.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Cũng không cần phải quyết liệt vậy chứ.