Diệp Lâm Tây không quan tâm đến Tống Nhân vẫn đang trong nhà vệ sinh, cứ thế bước đi. Cô trở lại chỗ ngồi, vốn dĩ Phó Cẩm Hành đang nói chuyện với mọi người bên cạnh, thấy cô anh quay đầu lại nhìn một lượt, sau đó lấy chiếc khăn tay trong túi ra nhẹ nhàng đến lau tóc cho cô.
Diệp Lâm Tây cúi đầu nhìn mới phát hiện mái tóc của mình không biết từ lúc nào đã bị nước bắn vào.
Phó Cẩm Hành thấp giọng hỏi: “Vui chưa?”
Diệp Lâm Tây ngẩn người.
Liếc nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Một lúc sau cô mới cụp mắt xuống, khẽ bật cười, hóa ra anh cũng biết điều đó. Vì vậy, dứt khoát nói: “Vui, vui chết đi được.”
Loại người như vậy cô rất muốn thấy lần nào đập lần đó.
Phó Cẩm Hành không hỏi thêm gì nữa, thay vào đó anh nói: “Vừa nãy phục vụ mang món súp lên, anh thử rồi, thấy không tồi.”
Diệp Lâm Tây nhìn chén súp nhỏ trước mặt, liền cầm lên cẩn thận nếm thử. Sau khi ăn được vài miếng, cô nhìn anh nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng là ngon thật.”
Sau bữa tối, cả hai tay trong tay rời đi.
Ngày hôm sau, Diệp Lâm Tây không phải đi làm, kết quả là cô lại ở nhà đánh một giấc. Ai ngờ lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại đang đặt trên đầu giường. Cô đưa tay chạm vào, sau khi kết nối liền nghe thấy giọng nói hấp tấp vội vàng của Khương Lập Hạ: “Lâm Tây, Lâm Tây, bọn tớ gửi tin nhắn vào nhóm sao cậu không trả lời?”
“Tớ đang ngủ.” Giọng Diệp Lâm Tây vẫn đang mơ mơ màng màng.
Khương Lập Hạ: “Mẹ nó, kịch hay như vậy mà cậu không lo hóng, sao lại vẫn ngủ được chứ? Dậy mau đi.”
Súyt chút nữa cô ấy đã phải hét toáng cả lên vì gọi cô dậy. Diệp Lâm Tây miễn cưỡng bò dậy, sau đó dựa vào thành giường nhắm mắt lại vài giây rồi mới chậm rãi hỏi: “Lại làm sao thế?”
“Lại làm sao thế? Cậu không biết thật đấy à?” Khương Lập Hạ đã rất ngạc nhiên kiểu “Cả thế giới đều biết hết rồi vậy mà cậu vẫn chưa hay chuyện gì”.
Diệp Lâm Tây: “Có gì cứ nói.”
“Mau vào xem trang web chính thức của Khoa học Công nghệ Vân Khởi đi, quả thật là một vở kịch lớn.”
Khoa học Công nghệ Vân Khởi?
Diệp Lâm Tây vội vàng cúp máy rồi mở Weibo ra. Mà đầu dây bên kia, Khương Lập Hạ lúc này chỉ nghe thấy tiếng tút tút tút vọng lại. Cũng không cần phải cúp máy nhanh vậy chứ?
Diệp Lâm Tây đăng nhập Weibo, vừa nhấp vào thanh tìm kiếm để search tên Khoa học Công nghệ Vân Khởi, kết quả hiện ngay ra dòng hotsearch “Khoa học Công nghệ Vân Khởi giải đáp tranh chấp”.
Hơn nữa, phía dưới còn là một bài viết dài.
Cô vội vàng bấm vào liên kết, quả nhiên đường link dẫn đến trang web chính thức của Khoa học Công nghệ Vân Khởi.
Khoa học Công nghệ Vân Khởi Official Blog: Một tuyên bố gần đây về các sự kiện liên quan đến Khoa học Công nghệ Vân Khởi.
[1. Liên quan đến bài báo “Cái chết dưới ánh hào quang của những gã khổng lồ Công nghệ” được đăng trên diễn đàn, trong bài báo đó cũng đặc biệt đề cập đến một nhân viên cấp thấp được xác định là Cố Khải – cựu nhân viên của Khoa học Công nghệ An Hàn. Cố Khải ký hợp đồng làm việc với Khoa học Công nghệ An Hàn vào năm 2016 và sau đó đã từ chức. Tuy nhiên, theo điều tra cho biết, sau khi rời khỏi công ty, anh ta đã vi phạm quy định hạn chế cạnh tranh trực tiếp với Khoa học Công nghệ An Hàn, nên An Hàn đã đâm đơn kiện ra tòa. Sau đó, hội đồng xét xử đã phán quyết rằng đối phương đã vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh và yêu cầu đối phương chấm dứt hợp đồng lao động mới. Bản án trên là một bản án hoàn toàn công bằng, thẳng thắn và chính đáng từ phía tòa án.
2. Cố Khải đã làm việc tại Khoa học Công nghệ An Hàn và là một trong những thành viên nhóm dự án XiaoK – sản phẩm mới của công ty. Hiện tại, công ty cũng đã đệ đơn kiện Cố Khải vì cáo buộc làm lộ bí mật kinh doanh.
3. Do bài viết đó trên diễn đàn bị nghi là được thao túng nên công ty chúng tôi đã trình báo lên công an ngay sau khi bài báo đó được tăng tải.
Kể từ khi thành lập, Khoa học Công nghệ Vân Khởi đã tuân thủ nghiêm ngặt quy định tự dựa vào sáng tạo của bản thân, đạo nhái không phải là những gì công ty chúng tôi có thể làm và công ty chúng tôi cũng không giỏi về việc đó. Vì vậy, chúng tôi vô cùng xin lỗi vì sự lãng phí nguồn lực dư luận này. Sau đây, chúng tôi sẽ sử dụng vũ khí của Pháp luật để bảo vệ mình.]
Đối với bài đăng dài như vậy, Diệp Lâm Tây đọc không bỏ xót một chữ, mà lượng bình luận bên dưới đã lên tới trên năm mươi nghìn lượt.
“Đạo nhái không phải là những gì mà công ty chúng tôi có thể làm, hơn nữa chúng tôi cũng không giỏi việc đó. Vậy ai là người giỏi ở đây?”
“Tôi đã sớm biết sự việc lần này kiểu gì cũng sẽ được đảo ngược mà. Bởi vì lần trước khi nghe thấy người kia nói rằng anh ta đã vì vụ kiện tụng mà phải bồi thường một món tiền lớn, lúc đó tôi đã muốn nói rằng, nếu anh không vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh thì tại sao tòa án lại yêu cầu anh bồi thường được chứ?”
“Ở cái thời đại này, tin nóng quả thực phải chờ vài ngày sau rồi hãy đọc, đây không phải tình thế đã được đảo ngược rồi sao?”
“Để tôi giải thích chuyện này cho mọi người nghe, bây giờ có vẻ như cái người có tên Cố Khải này đã chuyển đến Hoa Khang sau đó bị kết tội vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh. Sau đó, Hoa Khang tung ra sản phẩm mới trước, tên là XiaoAn rồi đến Vân Khởi tung ra sản phẩm khác có tên là XiaoK, nhưng tình cờ là anh Cố này lại làm việc trong nhóm dự án XiaoK trước đó. Nên đạo nhái là ai mọi người tự hiểu.”
“Bây giờ vừa ăn cắp lại vừa la lang, nhưng la cũng lớn tiếng đó chứ.”
“Tôi nói này mấy người đều là tay trong của Vân Khởi phải không? Rõ ràng Hoa Khang mới là người tung ra sản phẩm trước.”
Bởi vì vấn đề này có chút ngược, nên dân cư mạng bên dưới cũng đang tranh cãi gay gắt. Ban đầu nó chỉ là cuộc tranh luận của dân cư mạng, nhưng đến khi một blog chính thức khác xuất hiện.
――Công an Bắc An.
Vào mười hai giờ, trên trang chính thức của Sở công an Bắc An, một báo cáo của cảnh sát đã chính thức được đăng tải. Bài đăng có nói rõ ràng rằng khi công an nhận được thông báo từ Khoa học Công nghệ Vân Khởi, họ đã tiến hành điều tra và xác minh bài báo kia và phát hiện rằng một nghi phạm họ Tống đã thuê người tham gia vào việc mở rộng độ phủ sóng của bài báo đó trên internet nhằm hãm hại công ty đối thủ.
Do hành động của các nhân viên có liên quan, trật tự xã hội đã bị xáo trộn nghiêm trọng, hiện cơ quan công an đã mở vụ án để điều tra. Và có biện pháp xử lý đối với nghi can Tống theo đúng quy định của pháp luật.
Người ta thường nói thương trường như chiến trường và các công ty đối thủ hãm hại nhau thực chất cũng là chuyện thường xảy ra. Thậm chí ngấm ngầm sử dụng thủ đoạn cũng không phải là ít gặp. Tuy nhiên, việc mua lực lượng bình luận mạng để hãm hại đối thủ, lại còn bị phía cảnh sát bắt tận tay thế này quả là hiếm thấy. Có lẽ vì quá lạ lẫm nên các bình luận bên dưới đều tỏ ra rất sốc.
“@ Khoa học Kỹ thuật Hoa Khang, mau thò đầu ra chịu đòn đi.”
“Một công ty công nghệ cao mà cũng sử dụng loại thủ đoạn này à? Tôi thực sự đã được mở mang tầm mắt. Lực lượng hải quân mạng* bây giờ quả là hung hăng ngang ngược, mau chóng quản lý họ đi chứ, suốt ngày lợi dụng cư dân mạng vô tội vạ để đạt được mục đích của bản thân, tôi nói này các người như vậy có phải quá bỉ ổi rồi không?”
*Lực lượng hải quân mạng thường được gọi là lực lượng hải quân, còn được gọi là xạ thủ mạng. Họ thường hoạt động trên các nền tảng mạng xã hội như trang web thương mại điện tử, diễn đàn và Weibo. Họ giả vờ là cư dân mạng hoặc người tiêu dùng bình thường bằng cách xuất bản, trả lời các bình luận và chia sẻ các bài đăng trên blog.
“Lại là một trường hợp kẻ ngốc bị kẻ lừa đảo đùa giỡn, kẻ ngốc là cư dân mạng, còn kẻ lừa dối là @Khoa học Công nghệ Hoa Khang.”
Nhìn đến đoạn này Diệp Lâm Tây không khỏi cảm thấy vui vẻ, sảng khoái, nhẹ nhõm. Cô thoát khỏi Weibo rồi nhanh chóng mở mục note trong điện thoại lên. Thực ra, khi bài báo kia vừa xuất hiện, cô đã viết một bài thanh minh rất dài, nhưng đáng tiếc là chưa có cơ hội đăng nó.
Bây giờ, trên Weibo của Khoa học Công Nghệ đã đăng rồi thì cô chẳng ngại ngần bổ sung thêm. Loại gắp lửa bỏ tay người này cũng phải tự biết là đang đối đầu với ai chứ?
Vì vậy, Diệp Lâm Tây cẩn thận xem lại bài viết của mình, sau đó đăng nó lên Weibo. Cũng may là cô có đăng ký một tài khoản Weibo có tên là Luật sư Diệp Lâm Tây. Cuối cùng cũng có lúc dùng đến.
Diệp Lâm Tây: “Xin chào mọi người, tôi là Diệp Lâm Tây, một trong những Luật sư phụ trách vụ án của Cố Khải về việc vi phạm thỏa thuận hạn chế cạnh tranh. Trước đó, vì muốn thu thập đầy đủ bằng chứng nên chưa kịp làm sáng tỏ, vừa hay hôm nay có thể nói ra sự thật.”
“Đối với những chi tiết mà trên trang web chính thức của Khoa học Công nghệ Vân Khởi chưa làm rõ, tôi nghĩ với tư cách là một Luật sư của vụ án thì mình vẫn cần bổ sung thêm một vài điểm. Trước hết, tôi muốn nói rõ rằng, vụ kiện này hoàn toàn không phải là vụ kiện để trả đũa như trong bài báo kia đã đề cấp đến. Trước đó, Khoa học Công nghệ An Hàn đã có những thay đổ về vốn chủ sở hữu và nhân sự, nhưng điều này không hề liên quan đến sự việc.”
“Còn chuyện Cố Khải nói trong bài báo rằng gia đình anh ta đang đối mặt với cảnh ly tán, đến mức không thể đảm bảo được sinh hoạt hàng ngày để chiếm được thiện cảm của dư luận thật là nực cười. Bởi vì tất cả những chuyện đó là do chính Cố Khải gây ra, không phải lỗi của công ty. So với công ty thì nhân viên quả thực có phần thiệt thòi hơn, nhưng không phải lỗi lầm nào cũng có thể được bù đắp chỉ bằng một câu nói rằng bạn ở đang ở thế yếu. Chỉ vì bạn ở thế yếu thì bạn có thể tự biện minh cho mình được sao?”
“Còn về việc những tin đồn trên mạng về vấn đề tay trong hay gián điệp, thì tôi cần nói rõ rằng việc mua lại Khoa học Công nghệ An Hàn hoàn toàn đúng thủ tục pháp lý. Tôi hy vọng rằng tất cả những gì mà nhà sáng lập cũ nào đó đã nói, từ giờ không nhắc lại nữa. Đáng lẽ anh không nên đề cập đến nó nữa, bởi vì khi đó người mất mặt chỉ có anh mà thôi.”
“Là một Luật sư chuyên nghiệp, tôi luôn hành sự xứng đáng với đạo đức nghề nghiệp của mình.”
“Như phía công an đã nói ngày hôm nay, mạng xã hội không phải là nơi nằm ngoài phạm vi của Luật pháp, bất cứ ai nói hay làm điều gì đều cần đúng với pháp luật.”
“Còn đối với quý công ty nào đó có hành vi vừa ăn cắp vừa la làng, tôi rất lấy làm tiếc, dù sao thì tôi vẫn tin rằng đại đa số nhân viên trong công ty của bạn là những nhân viên tốt và tận tâm, thật đáng tiếc khi một số lãnh đạo của họ lại sử dụng thủ đoạn cạnh tranh thông qua lực lượng hải quân mạng. Tôi hy vọng các bạn sẽ không khiến những nhân viên tốt đang làm việc tại đó phải thất vọng.”
“Còn có vấn đề nào khác nữa, thì chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa.”
Bài viết này của Diệp Lâm Tây được đăng lên, mới đầu chỉ như muối bỏ biển. Dù sao thì cô cũng chẳng có nhiều người theo dõi, cho đến vài phút sau, một lượt thích của ngôi sao hàng đầu nào đó bất ngờ xuất hiện, rất nhanh mọi thứ như muốn nổ tung.
Cũng không biết Tề Tri Dật đã tìm thấy Weibo này của cô ở đâu, không những thế còn nhấn like. Kết quả là bài đăng dài này như diều gặp gió, thậm chí còn nhận được vô số lượt bình luận và lượt share.
“Mợ út quá đỉnh, hẹn gặp nhau tại tòa, yêu quá yêu quá.”
“Trời đất ơi, cậu út và mợ út đúng là thảm quá mà, lại gặp phải cái loại công ty vừa ăn cặp vừa la làng này.”
“Bảo vệ cậu út và mợ út đẹp đôi nhất thế giới.”
“Hehehe, tôi rất thích chị gái Luật sư này.”
Trong một thời gian ngắn, Khoa học Công nghệ Hoa Khang đã trở thành con chuột bị người người đuổi đánh. E rằng sau này Khoa học Công nghệ Hoa Khang có đưa ra tuyên bố thế nào đi chăng nữa thì kết quả sẽ lại càng nhận được nhiều lời mắng chửi hơn.
Diệp Lâm Tây không ngờ rằng cư dân mạng sẽ tẩy chay công ty này như vậy, vì dù sao thì sản phẩm của Hoa Khang cũng không phải dành cho người bình thường, chỉ cần những công ty công nghệ cao kiểu này có những sản phẩm xuất sắc thì sẽ không bị tổn hại bởi những tin đồn trên mạng. Diệp Lâm Tây chỉ muốn cho họ biết, cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.
Họ có thể dùng lực lượng hải quân mạng để chơi người khác một vố thì sẽ có một ngày người chịu thiệt lại chính là họ.
Buổi tối, Phó Cẩm Hành nói anh không về nhà ăn cơm, Diệp Lâm Tây hỏi thêm một câu mới biết ba anh gọi anh về nhà lớn. Diệp Lâm Tây vừa nghe liền cảm thấy hơi lo lắng. Vì sợ rằng anh lại bị giáo huấn một trận nên cô vội vàng bảo tài xế đưa mình đến đó.
Khi về đến biệt thự nhà họ Phó, cô và Phó Cẩm Hành người vào trước người vào sau.
Dì giúp việc vừa nhìn thấy cô liền vô cùng vui mừng, thì nghe cô hỏi: “Cẩm Hành đã về chưa dì?”
Dì liền chỉ ngay vào phòng sách: “Hiện tại ngài ấy đang nói chuyện bên trong.”
Thôi xong, thôi xong.
Chắc lại ăn mắng rồi.
Diệp Lâm Tây cảm thấy trong lòng đau nhói khi nghĩ đến dáng vẻ của anh khi đứng ở đây lần trước. Cho dù người mắng anh là ba anh thì cô vẫn không vui.
Vì vậy Diệp Lâm Tây đi thẳng đến phòng sách, sau đó vội vàng gõ cửa, cũng không đợi bên trong lên tiếng cô đã mở cửa bước vào. Mặc dù đầu óc cô đang căng như dây đàn, nhưng trong lòng cũng đã suy nghĩ kỹ càng.
“Ba, ba đừng trách…” Diệp Lâm Tây vừa bước vào đã lên tiếng thuyết phục.
Nhưng khi cô bước vào mới phát hiện Phó Cẩm Hành đang yên lặng ngồi một bên, còn Phó Sâm Sơn đang ngồi sau bàn làm việc, hai cha con đều có biểu hiện rất bình tĩnh trên khuôn mặt hơn nữa nhìn không ra chút căng thẳng nào.
Vẫn là Phó Sâm Sơn thấy cô xông vào liền nhàn nhạt hỏi: “Lâm Tây có chuyện gì không?”
“Không… Không có ạ.”
Nhưng Phó Sâm Sơn dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô: “Nghĩ rằng ba gọi nó về là để mắng nó à?”
Diệp Lâm Tây: “Không có ạ.”
Miệng thì nói không nhưng hành động lại hoàn toàn ngược lại.
Thực ra Phó Sâm Sơn cũng chẳng có chuyện gì, thấy việc của Khoa học Công nghệ Vân Khởi ầm ỹ trên mạng nên ông chỉ đơn giản là yêu cầu Phó Cẩm Hành về nhà để hỏi han tình hình. Ở độ tuổi của ông, ông cũng bắt đầu dần phân quyền. Hiện tại người con trai này của ông đầy hứa hẹn, mọi người xung quanh ghen tị còn chẳng hết, thì sao ông có thể trách móc anh quá mức được chứ.
Hơn nữa, ông cũng đã hỏi Nam Y về chuyện nhà họ Tống trước đó, nói ra thì không thể trách Phó Cẩm Hành. Haizz.. Cái này chỉ có thể nói rằng do tạo hóa trêu đùa đi.
Phó Sâm Sơn cũng chẳng muốn nhiều lời, nên xua tay ra hiệu cho Phó Cẩm Hành đưa Diệp Lâm Tây ra ngoài.
Trong lòng Diệp Lâm Tây vừa xấu hổ vừa chột dạ, cô vừa lùi ra ngoài vừa liếc nhìn chiếc cốc bên cạnh ông hỏi: “Ba, có cần con rót cho ba thêm một ly nước không ạ?”
Giả vờ ngoan ngoãn, cô thực sự rất am hiểu.
Phó Sâm Sơn khẽ cười: “Nước cũng không cần đến con rót.”
Diệp Lâm Tây vâng một tiếng, lại nghe thấy ông lên tiếng.
“Nhưng em bé thì hy vọng con sẽ sớm sinh lấy một đứa.”
Diệp Lâm Tây: “…”
Sao “Giục sinh đại pháp” lại đến đột ngột thế này, chuyện này thì liên quan gì đến sinh con?
May mắn thay cô đã được Phó Cẩm Hành kéo ra ngoài rồi đi lên phòng của họ
trên lầu, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy câu đối dán trên đó.
- Trăm năm hòa hợp.
Vào phòng, Diệp Lâm Tây nhìn lên định hỏi Phó Cẩm Hành rằng anh vội vàng kéo cô lên lầu làm gì, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng môi cô đã bị bịt chặt, anh nhanh chóng quấn lấy cô, dùng lưỡi trêu chọc cô. Nụ hôn sâu này dường như muốn hút cạn hơi thở của cô.
Khi nụ hôn dài kết thúc, Phó Cẩm Hành cúi đầu nhìn cô: “Sao đột nhiên lại đến đây thế?”
Biết anh về nhà, nên sợ anh bị mắng.
Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu Diệp Lâm Tây, lại nghe anh hỏi: “Sợ anh bị mắng à?”
Không ngờ, anh cũng đoán ra được.
“Không phải sợ mà là đau lòng.” Diệp Lâm Tây dứt khoát ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô nói rất nghiêm túc: “Phó Cẩm Hành, thực ra em rất biết bênh vực người của mình.”
Phó Cẩm Hành khẽ mím môi nhìn cô, nhưng vẫn trầm mặc như đang đợi cô nói tiếp.
Cứ thế cho đến khi Diệp Lâm Tây lên tiếng: “Từ nay, em sẽ bảo vệ anh.”
Anh chính là người em muốn bảo vệ.
Lời hứa long trọng này lại đến từ một cô gái, Phó Cẩm Hành nghe xong nhưng không cảm thấy buồn cười, vì anh biết đó là tấm lòng chân thành của cô.
*
Việc của Khoa học Công nghệ Hoa Khang vốn dĩ ban đầu tưởng rằng sự đảo ngược trên mạng xã hội chỉ là một sự tình cờ. Nhưng cuối cùng nó lại giống như trận tuyết lở.
Sau đó, vợ của nhà sáng lập Hàn Khánh Đông đã lên tiếng cáo buộc một người phụ nữ họ Tống đã can thiệp vào gia đình cô ta, còn có ý định khiến con gái cô ta mất cha. Lời phát ngôn này nhanh chóng lên men trên mạng. Chẳng mấy chốc, mọi người phát hiện ra cô tiểu tam hộ Tống này chính là người trước đó đã thuê lực lượng hải quân mạng. Đây được cho là bằng chứng chắc chắn chứng tỏ hai người này đã cấu kết với nhau để làm việc xấu.
Đương nhiên, Khoa học Công nghệ Hoa Khang lại một lần nữa lên tiếng phủ nhận, nhưng không ngờ cư dân mạng lại quá thần thông quảng đại. Không chỉ tài khoản Weibo và Ins của Tống Nhân bị lần ra, mà tài khoản Weibo của người sáng lập Hàn Khánh Đông cũng bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, người ta phát hiện rằng hai người thường xuyên đăng bài và rất nhiều lần checkin cùng một địa điểm.
Hơn nữa, có một bức ảnh trên Ins Tống Nhân chụp khi đang cầm một chiếc thìa súp, mà hình ảnh phản chiếu lại trên chiếc thìa lại chính là Hàn Khánh Đông. Vì vậy hai người này đã bị ném đá, chửi bới thậm tệ. Rất nhanh Tống Nhân đã khóa tài khoản Weibo và Ins lại.
Vốn dĩ, ai cũng nghĩ rằng đây chỉ là một vụ bê bối cỏn con, cho đến khi Khoa học Công nghệ Hoa Khang bị điều tra về hành vi gian lận tài chính, hóa ra Hoa Khang đã tạo báo cáo tài chính giả để được niêm yết sớm nhất có thể. Việc này đã đụng đến pháp luật, nên chẳng mấy chốc đã ồn ảo cả lên. Các nhà đầu tư trong các vòng kêu gọi vốn trước đã xin rút vốn và cổ phần.
Phó Cẩm Hành nhìn bọn họ rớt đài như vậy bằng ánh mắt lạnh lùng, anh thậm chí còn không thèm bận tâm đến.
*
Gần đây, công ty đã điều người từ chi nhánh bên Mỹ về, trong số đó anh đã nhìn ra một người đặc biệt. Kim Diệu là trợ lý cũ của Phó Cẩm Hành. Trước Tần Chu, Kim Diệu là người luôn theo sát Phó Cẩm Hành, sau đó anh ta ở lại chi nhánh bên Mỹ và gần đây mới được chuyển công tác về nước.
Nghe nói Phó Cẩm Hành muốn gặp mình, nên anh ta đã lập tức đến. Sau khi vào văn phòng, rồi chào hỏi ngắn gọn, Phó Cẩm Hành nhìn anh ta nói: “Sáu năm trước tôi và anh đi công tác ở Boston, anh còn nhớ không?
Kim Diệu không ngờ rằng mình được gọi đến đây lại để hỏi chuyện đã xảy ra lâu như vậy. Anh ta suy nghĩ một lúc: “Ngài muốn hỏi chính xác là chuyện gì?”
“Năm đó, Dữ Thâm nhờ tôi gửi quà cho Lâm Tây, tôi nhớ cuối cùng cậu là người mang quà đến cho cô ấy đúng chứ?”
Sau khi nghe anh nói đến điều này, Kim Diệu lập tức nhớ ra, anh ta gật đầu: “Đúng vậy, là tôi. Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa kịp đích thân chúc mừng đám cưới của ngài và Diệp tiểu thư.”
Kim Diệu không ngờ rằng vợ của sếp mình lại chính là vị này.
Phó Cẩm Hành xoa xoa lông mày, cuối cùng lại nói: “Vậy anh còn nhớ đêm đó, cô ấy đã đợi tôi ở sảnh khách sạn không?”
Kim Diệu cứng đờ người, nhưng không trả lời ngay lập tức.
Rõ ràng là anh ta có nhớ nó.
“Đêm đó tôi đã nói gì với cô ấy?” Phó Cẩm Hành nhẹ giọng hỏi.
Thực ra, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh biết dường như đêm đó anh đã làm cô tổn thương rất nhiều, nếu không một cô gái đã thích anh từ nhỏ, sau này khi gặp lại anh sẽ không thể nhíu mày lạnh lùng như vậy. Chứng tỏ rằng đêm hôm ấy nhất định anh đã nói gì đó. Điều đó khiến cô tổn thương, sau này khi gặp lại cô mới thay đổi hoàn toàn thái độ.
Kim Diệu mở miệng, suýt chút nữa không dám lên tiếng.
Phó Cẩm Hành: “Tôi muốn biết.”
Anh muốn biết mình đã nói điều gì khiến cô tổn thương.
Một lúc sau, cuối cùng Kim Diệu cũng lên tiếng: “Đêm hôm đó, Diệp tiểu thư đã đợi ngài ở khách sạn, ngài cũng uống rất nhiều rượu, Phó tổng, đôi khi những gì người ta nói sau khi say rượu cũng chẳng phải là lời thật lòng.”
“Nói đi.”
Vì vậy, Kim Diệu đã đem những lời anh nói đêm đó nói lại rõ mồn một cho anh nghe. Đặt biệt là khi anh nhìn Diệp Lâm Tây mỉa mai và chất vấn cô.
―― “Vậy thì sao? Tôi yêu cầu cô đợi tôi cả đêm à?”
―― “Có phải cô lại muốn nói rằng cô thích tôi không?”
―― “Có phải tôi nên chịu trách nhiệm với cô không? Chỉ vì cô thích tôi, nên cả đời này tôi phải chịu trách nhiệm? Nếu không thì cô sẽ nhảy lầu, tự sát?”
“Thật là nực cười.”
Thực ra, Kim Diệu đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của họ vào đêm đó, nhưng anh sợ Diệp Lâm Tây sẽ xấu hổ nên giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Thấy Phó Cẩm Hành ở đối diện không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, Kim Diệu suy nghĩ một chút, mới tiếp tục nói nốt những gì nên nói: “Sau đó, tôi đưa Diệp tiểu thư về trường, cô ấy đã cô ý dặn tôi không được kể lại việc tối đó cho ngài.”
Phó Cẩm Hành ngẩng đầu lên nhìn anh ta chằm chằm.
Kim Diệu thở dài: “Cô ấy nói rằng sợ hôm sau anh biết được sẽ cảm thấy xấu hổ.”
Đột nhiên Phó Cẩm Hành lộ ra biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt.
Đây là người anh yêu.
Trong lòng cảm thấy thật mềm mại.
Cho dù trong lúc anh say đã thốt ra những lời lẽ không hay với cô, nói với cô những câu khiến cô tuyệt vọng và buồn bã. Nhưng điều duy nhất cô lo lắng là anh sẽ xấu hổ khi nhớ lại nó. Khi còn trẻ anh đã từng tràn đầy năng lượng và cảm thấy cả thế giới đều có lỗi với mình. Đến cả tính khí cũng trở nên trầm mặc và lạnh lùng. Nhưng anh không biết từ đâu lại có một cô gái dùng sự mềm mỏng của cô để dịu dàng che chở cho anh.
*
Nửa năm sau.
Gần đến Giáng sinh, Diệp Lâm Tây lúc nào cũng bị tóm đi công tác. Một vòng tài trợ mới của Khoa học Công nghệ Vân Khởi sắp diễn ra, vì vậy cô cùng người của Vân Khởi đến Mỹ để gặp gỡ các nhà đầu tư. Vốn dĩ cô rất bất bình về việc này, nhưng khi nghe tin người đàn ông chó kia cũng đi cùng mình nên đã vui vẻ trở lại.
Họ đến New York trước, Diệp Lâm Tây tham gia một cuộc họp kinh doanh với tư cách là Luật sư. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Sau đó, bọn họ lại di chuyển đến Boston, Diệp Lâm Tây nghe xong rất vui mừng.
Dù sao thì cô cũng ở Harvard quá lâu và thực sự quen thuộc với Boston. Khi họ đến nơi vừa hay là đêm trước Giáng sinh. Các của hàng trên phố đều được treo đủ các đồ trang trí đậm chất Noel, rức rỡ đến mức khiến người ta cảm thấy sôi động. Diệp Lâm Tây ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm ngía. Cho đến khi xe chạy vào sảnh của khách sạn, sau khi cô xuống xe, Phó Cẩm Hành muốn gọi điện thoại nên bảo cô ngồi đợi trong sảnh một lát. Diệp Lâm Tây ngoan ngoãn đi vào, đại sảnh của khách sạn vô cùng sáng sủa và ấm áp. Cách đó không xa có một cây thông Noel lớn với các hộp quà trang trí đặt bên dưới gốc cây.
Cô nhìn nó, đột nhiên thất thần. Bởi vì cảnh tượng này thực sự quá quen thuộc, khóe mắt cô bỗng giật liên hồi. Đến khi ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh cô lại càng cảm thấy quen mắt hơn.
Chỉ có một chút không chắc chắn có lẽ là vì khách sạn đó cô mới đến một lần, đến rồi đi vội vàng, nhất thời không thể nhận ra. Cho đến khi cánh cửa xoay bên ngoài chuyển động, một người đàn ông mặc áo khoác đen bước vào. Đôi mày kiếm cùng cặp mắt sáng như sao của người đàn ông đẹp trai, khí chất điềm đạm và cao quý, trên người khoác áo khoác dài màu đen, dàng người cao lớn. Anh quay đầu nhìn sang, khi ánh mắt hai người va vào nhau, ánh mắt rực rỡ dẫn dắt Diệp Lâm Tây chậm rãi đứng lên.
Như nhớ ra điều gì đó, cô từ từ bước tới và đứng trước mặt anh. Cô ngước nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng nói: “Phó Cẩm Hành.”
Phó Cẩm Hành cúi đầu nhìn xuống cô, liền thấy hộc mắt cô đang đỏ lên, biết rằng cô đã đoán được ý định của mình. Đây là nơi anh đã từng làm tổn thương cô. Có lẽ đó là đoạn quá khứ mà cô không muốn nhớ đến nhất. Vì vậy, anh muốn đưa cô trở lại một lần nữa, dùng biện pháp này để bù đắp cho cô.
“Diệp Lâm Tây.” Đôi mắt đen của Phó Cẩm Hành hơi rũ xuống, ánh mắt rơi lên mặt cô, anh khẽ nói: “Anh xin lỗi.”
Có lẽ lời nói này đến quá muộn, lại dường như chưa muộn.
Diệp Lâm Tây khẽ sụt sịt, thấp giọng đáp: “Em không muốn nghe điều đó.”
“Được.”
Anh nhẹ nhàng đáp lại.
Tiếp theo sẽ nói những gì mà cô muốn nghe.
Khoảng khắc sau đó, quả táo Adam trên cổ anh khẽ lăn, như muốn mở miệng nhưng lại không nói nên lời vì xúc động.
“Diệp Lâm Tây, cảm ơn em vì đã yêu anh.”
Cảm ơn vì từ trước tới giờ luôn yêu anh.
Diệp Lâm Tây nhìn vào mắt anh và yên lặng chờ đợi những câu tiếp theo. Nhưng cô không đợi được. Bởi vì ngay một giây tiếp theo, anh đã từ từ nắm lấy bàn tay cô, sau đó hơi cong đầu gối. Người đàn ông trước mặt từ từ chuyển động chậm rãi, quỳ một gối xuống, sau đó hơi ngẩng mặt lên, ngay cả đôi mắt cũng đang lung linh sắc màu, như muốn bao trùm lấy cô.
“Diệp Lâm Tây, cảm ơn em vì đã lấy anh.”
Chàng thiếu niên trong ký ức dường như dang hòa vào làm một với người đàn ông trước mặt.
Hóa ra ký ức chưa bao giờ rời xa.
Diệp Lâm Tây trầm mặc nhìn anh, trái tim như được bao bọc bởi sự dịu dàng vô tận.
Hóa ra tình yêu chân thành không phải là vật cản cũng không phải gánh nặng.
Mà nó chính là một phương pháp chữa bệnh.
Đây là tình yêu của anh cũng là tình yêu của cô.
― Hoàn chính văn ―
XiaoLiang:
Vậy là câu chuyện tình của anh Phó và chị Diệp cũng đi đến hồi kết. Một cái kết tạm coi là toàn vẹn cho cặp đôi chính của chúng ta.
XiaoLiang có một chút nhận xét như sau:
1. Đây là một bộ truyện điển hình về tổng tài bá đạo, cốt truyện tương đối nhẹ nhàng, dễ đoán trước kết thúc, ban đầu mạch truyện có hơi lan man xíu, theo cá nhân mình thấy thì hơi buff chị nhà quá:v, nhưng truyện ngôn tình kiểu này là vậy mà, 2 nhân vật chính luôn bá đạo trên từng hạt gạo:)). Càng về sau thì tiết cấu càng nhanh hơn, tình tiết có hồi hộp hơn, nội dung cũng logic hơn, đặc biệt là từ sau khi Diệp Lâm Tây đi làm, lúc này chị Diệp trưởng thành hơn, biết suy nghĩ cho người khác hơn và cũng bớt buff chị quá đà hơn:v.
Về phần anh Phó thì cảm thấy đoạn quá khứ của anh khá cảm động, nhưng không có nó thì lấy đâu ra anh Phó lạnh lùng vậy chứ:v
2. Các tuyến nhân vật phụ thì hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ “Cây hài” cho truyện:))
3. Túm cái váy lại bộ truyện hoàn đầu tay như vậy được coi là khá thành công (thành công vì nội dung không quá bực đến mức phải bỏ dở giữa chừng =)))).)
4. Còn về chất lượng bản edit thì để cho mọi người đánh giá nhé (chứ chả lẽ lại tự mình khen mình =)))).)
5. Cuối cùng là cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian qua, cảm ơn tất cả các lượt like, cmt động viên để mình lấy thêm động lực. Đặc biệt là cảm ơn các cmt góp ý về lỗi chính tả, lỗi đánh máy trong các chương truyện:*
Cảm ơn cô Mộc Cameo đã tặng mình chiếc bìa xinh lung linh:* (Khen cái cho lần sau xin bìa bả lại làm cho với tốc độ của tên lửa =)))).)
6. Truyện của chúng ta còn vô số các chương ngoại truyện không kém phần hấp dẫn nữa, mình sẽ up dần dần nhé.
7. Còn sau đây là tiết mục giới thiệu truyện mới. He he he
Như mọi người đã thấy, mình có mới đăng văn án truyện “Chào em, cô giáo của tôi”. Tạm biệt chuyện tình toàn nhà lầu xe hơi, kim cương, túi xách vân vân và mây mây của anh chị Phó, thì “Chào em, cô giáo của tôi” vẫn như cũ là thể loại sủng ngọt, hiện đại với bối cảnh trường học, nhẹ nhàng, hài hước và giản dị của CP Cô giáo ngữ văn và Thầy giáo thể dục. Spoil là anh nam chính truyện này vô sỉ cấp độ cực đại =)))). Hy vọng rằng mọi người cũng sẽ ủng hộ mình nhiệt tình như ở hố trước:*
Truyện mới sau tết mình sẽ bắt đầu up chương, mọi người nhớ đón đọc khai xuân nhé:v