Chờ một chút, cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe vì muốn chuẩn bị cho quá trình mang thai. Nhưng đột nhiên bác sĩ lại nói rằng cô đã có thai rồi? Diệp Lâm Tây vẫn tiếp tục bối rối, đầu óc cô nhất thời chưa thể tỉnh táo trở lại, yên lặng ngồi tại chỗ.
Vẫn là Phó Cẩm Hành lên tiếng hỏi lại bác sĩ: “Hiện tại có thể chắc chắn việc cô ấy có thai hay chưa không?”
“Theo kết quả kiểm tra của Phó phu nhân, mặc dù chỉ số vẫn chưa rõ ràng, nhưng cô ấy thực sự đã có thai. Nếu ngài không yên tâm, hãy đợi thêm hai tuần nữa, đến khi đó mọi chỉ số sẽ được rõ ràng hơn.”
Vẫn còn phải đợi thêm hai tuần?
Diệp Lâm Tây lập tức nói: “Kết quả kiểm tra hiện tại cho thấy rằng tôi đang mang thai phải không?”
Cô nhìn bác sĩ một cách nghiêm túc, như thể muốn nghe một câu trả lời khẳng định lần nữa.
Cũng may đây là bệnh viện tư nhân, cả buổi chiều bác sĩ chỉ có nhiệm vụ đón tiếp hai vị khách hàng VIP của họ, nên rất ân cần nhẹ nhàng gật đầu: “Chính xác là có thai rồi.”
Sau đó, bác sĩ nhắc nhở những điều cần chú ý đồng thời kê thêm cho Diệp Lâm Tây một ít thuốc bổ cần uống khi mới mang thai. Xong xuôi hai người họ mới rời khỏi bệnh viện. Suốt dọc đường không ai lên tiếng, đến cả tài xế cũng không dám thở mạnh.
Về đến nhà, dì Trịnh chạy ra mở cửa, thấy hai người lặng lẽ, trầm mặc đi vào, nên cũng không dám lớn tiếng chào hỏi. Bởi vì, dì Trịnh biết rằng hôm nay họ đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Dù rất muốn hỏi han tình hình nhưng lại không dám nói nhiều, vì sợ chạm phải chuyện buồn.
Vì vậy, hai người một trước một sau lần lượt lên lầu, Diệp Lâm Tây vào đến phòng liền leo lên nằm bò trên giường, muốn thả lỏng thư giãn một chút, nhưng Phó Cẩm Hành lại vội vàng bế cô nằm ngửa lại ngay ngắn.
“Đừng nằm sấp, cẩn thận đè phải thằng bé.”
Thằng bé? Con bé?
Lại còn đè phải nữa?
Diệp Lâm Tây đột nhiên bị anh làm cho buồn cười, ai ngờ Phó Cẩm Hành vẫn bình tĩnh, trầm mặc như vậy, quả nhiên là anh cũng có lúc này.
Cô nằm nghiêng người nhìn anh: “Anh căng thẳng quá à?”
“Rất lo lắng, có lẽ anh đang hơi căng thẳng quá.” Phó Cẩm Hành với tay cởi cúc áo sơ mi của mình.
Từ khi ra khỏi bệnh viện, anh như có lửa đốt trong lòng, nhưng cố kìm lại vì sợ nếu thể hiện ra sẽ khiến cô sợ hãi.
Cô có thai rồi.
Là có thai rồi đó.
Ánh mắt Phó Cẩm Hành vẫn không rời khỏi bụng cô, một lúc lâu sau anh mới cố gắng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Em, có thấy.” Phó Cẩm Hành lại nhìn một cái, rồi ngập ngừng nói: “Cảm giác gì khác không?”
Cảm giác gì khác.
Diệp Lâm Tây cố gắng cảm nhận nó, nhưng bất kể cô có nghĩ gì thì dường như vẫn chẳng thấy có sự khác biệt nào cả.
Điều duy là.
Cô nói: “Em đói rồi.”
Để kiểm soát chặt chẽ cân nặng của mình, cô thường không ăn gì vào buổi tối, nhiều lắm cũng chỉ ăn một chút rau củ mà thôi. Nhưng ngược lại, bữa sáng cô có thể ăn uống tùy ý. Hôm nay, để bụng đói đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nên lúc này có cảm giác hơi đói.
Phó Cẩm Hành: “Em nằm một lát đi, anh xuống xem bữa trưa nay có những món gì.”
Diệp Lâm Tây chưa kịp lên tiếng đã thấy anh mở cửa đi thẳng xuống lầu. Vì vậy cô đang từ trạng thái nằm chuyển thành ngồi luôn dậy. Cô nhanh chóng lấy điện thoại mở Wechat lên, nhưng khi bấm vào nhóm ba người bọn họ cô lại thấy có chút choáng váng. Nên nói gì đây? Nói thẳng rằng cô đã có thai? Như vậy có hơi không được long trọng quá không? Hay là đợi thêm chút nữa, khi nào hai người họ hỏi thì cô sẽ thông báo tin tốt sau.
Chỉ có điều, thường ngày thì tin nhắn trong nhóm nhảy liên hồi, nhưng hôm nay lại như muốn khiêu chiến với cô vậy. Không chỉ mình Kha Đường im hơi lặng tiếng, mà ngay cả Khương Lập Hạ người nói nhiều nhất đám cũng không thấy tăm hơi đâu. Đúng là lúc cần thì chẳng thấy ma nào. Sao cô lại chỉ có hai người bạn thân mà không phải có đến tám, mười người cơ chứ? Nếu vậy chắc chắn sẽ có người quan tâm tới tình hình cô đi đi khám bệnh thế nào rồi.
Ai ngờ, như nghe thấy tiếng lòng của cô, đột nhiên điện thoại rung lên. Có người gửi tin nhắn Wechat tới.
Diệp Lâm Tây nhìn xuống, là Kha Đường.
Kha Đường: [Lâm Tây, đi khám thế nào rồi?】
Lập tức một nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên gương mặt Diệp Lâm Tây, không hổ là tiểu Đường Đường ngọt ngào dễ thương, vẫn còn biết quan tâm tới cô.
Diệp Lâm Tây: 【Thì cũng ổn.】
Kha Đường tinh tường nhận ra sự khác biệt trong giọng điệu của cô, vội vàng gửi thêm tin nhắn tới:【Thì, là có ý gì?】
Diệp Lâm Tây cũng không phải có tính cách hay nhẫn nhịn, giấu giếm, nhưng lúc này lại vô cùng bướng bỉnh, muốn người khác hỏi thêm rồi sau đó mới bình tĩnh tiết lộ tin tức. Dù là lần đầu tiên làm mẹ nhưng cô cũng muốn phải làm sao cho hoành tráng chút.
Khương Lập Hạ: [Tình hình thế nào? Tình hình thế nào? 】
Khương Lập Hạ: [Lẽ nào hai người thực sự có vấn để?】
Diệp Lâm Tây: “…”
Nếu không phải lúc này Khương Lập Hạ không ở cạnh cô, nếu không cô thực sự cho người lấy băng keo bịt miệng cô ấy lại rồi đánh cho một trận luôn rồi, không thèm cô bạn thân này nữa.
Diệp Lâm Tây: [Cái đó.]
Diệp Lâm Tây: [Chính là.]
Cô hận không thể mỗi câu chia thành mười phân đoạn để gửi vào nhóm, điều này khiến Khương Lập Hạ muốn phát điên vì bất mãn: [Mau nói đi, cậu muốn bọn tớ tò mò chết đấy à? Rốt cuộc là thế nào?】
Thấy cô ấy gấp gáp như vậy, Diệp Lâm Tây cũng cảm thấy thôi bỏ đi vậy, không nhử mồi hai bọn họ nữa.
Diệp Lâm Tây: [Chúc mừng hai người.】
Diệp Lâm Tây: [Mười tháng nữa hai người được làm mẹ đỡ đầu rồi.】
Nhưng sau khi cô gửi xong tin nhắn đó, cả nhóm im lặng hồi lâu không thấy động tĩnh gì, hai người này lại làm sao thế? Chẳng lẽ lúc này không phải là nên khóc lóc vui mừng khôn xiết hay sao? Cứ cho là không vui đến mức khóc lóc, thì cũng phải được một câu chúc mừng chứ?
Cứ thế cho đến khi một tin nhắn thoại dài năm mươi chín giây xuất hiện trong nhóm.
Là của Khương Lập Hạ.
Sau đó là giọng nói điên cuồng dồn dập của cô ấy.
Khương Lập Hạ: “Aaaaaaaa, tớ sắp được làm mẹ đỡ đầu rồi, nhưng tớ còn thích được làm mẹ vợ hơn cơ. Có thể vừa làm mẹ đỡ đầu vừa làm mẹ vợ được không? Tớ thấy cả hai đều được.”
Rất nhanh Khương Lập Hạ lại vướng vào mớ bòng bong, đó không nhất định là con trai mà, nếu là con gái thì sao? Vậy thì cô ấy lại muốn làm mẹ chồng, lại còn giơ tay lên thề rằng nếu làm mẹ chồng nhất định sẽ yêu thương con dâu hết mực.
“Lâm Tây, chẳng phải cậu suốt ngày khen mẹ chồng cậu là tiên nữ sao, tớ nhất định sẽ phấn đấu theo dì ấy, trở thành bà mẹ chồng thần tiên 360 độ không góc chết.”
Hai người trong nhóm sau khi nghe xong tin nhắn thoại của cô ấy, tuy cảm thấy có hơi mệt, nhưng vẫn nhắc nhở cô ấy một câu.
Kha Đường: “Honey, tôi có đề nghị này, không bằng cô đi tìm bạn trai cho mình trước cái đã.”
Khương Lập Hạ than thở: “Tôi hoài nghi rằng mình sẽ độc thân cả đời mất, hiện tại chẳng có cách nào gặp gỡ được đàn ông.”
Kha Đường bị sốc bởi sự vô sỉ của cô ấy: “Cô không có cơ hội gặp gỡ đàn ông? Cô là một biên kịch, trong đoàn làm phim có bao nhiêu nhân viên? Cái gì mà nhà sản xuất, quản lý, nếu không cô “Độc ác” hơn chút nữa, tóm lấy ngôi sao nào đó.”
“Nhà sản xuất nào ngoài ba, bốn mươi mà chưa có gia đình thế? Còn nhân viên trong đoàn thì thôi đừng nhắc đến, tôi kể cho mà nghe, trước đó mình từng quen một nhiếp ảnh đẹp trai, tôi nghe ngóng tìm hiểu rồi, sinh năm 95, mới tốt nghiệp trường Điện ảnh, tuổi tác hợp với tôi đúng không? Kết quả là con người ta sắp một tuổi đến nơi rồi.”
Không nói tới Kha Đường sửng sốt thế nào, đến Diệp Lâm Tây cũng phải kinh ngạc.
Ngay sau đó, cô nói: “Không ngờ là cậu còn có chuyện giấu bọn tớ?”
Khương Lập Hạ thở dài: “Nếu như chuyện có gì đó hay ho thì đã đành, đây mới bắt đầu nhóm lửa đã ăn ngay chậu nước dập tắt luôn toàn bộ hy vọng rồi.”
“Tớ thực sự ghen tị với hoa hồng nhỏ của chúng ta, còn chưa tốt nghiệp đã kết hôn rồi. Bây giờ lại có em bé, cùng bằng tuổi nhau mà sao số phận lại khác nhau thế này?”
Kha Đường bị tiếng gào thét kêu than của cô ấy làm cho thất vọng: “tôi còn hơn hai cô mấy tuổi đây này, nhưng cũng đã làm gì có bạn trai đâu.”
Kết quả, vốn dĩ đang là cảnh tượng đẹp mỹ mãn lại biến thành “Tụ điểm” phàn nàn của hai người này.
May mắn thay, Phó Cẩm Hành đã lên cứu Diệp Lâm Tây, bởi vì dì Trịnh đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi cả rồi. Khi Diệp Lâm Tây xuống lầu, vì trên tay vẫn đang cầm điện thoại, vừa mới liếc nhìn một cái thì người bên cạnh đã lấy mất của cô.
“Bước đi cẩn thận, không được nhìn điện thoại nữa.”
Khi cô tới bàn ăn, Phó Cẩm Hành liền đi thẳng tới chỗ cô thường hay ngồi, kéo ghế, ra hiệu cho Diệp Lâm Tây ngồi xuống. Mặc dù anh rất lịch lãm, nhưng dù sao thì đây cũng là ở nhà, vì vậy trước giờ Diệp Lâm Tây chưa từng được tận hưởng sự đối đãi đặc biệt như vậy. Sự khác biệt rõ ràng này, cô có không nhạy cảm đến mấy cũng có thể nhận ra. Cô nghĩ đó chỉ một chi tiết nhỏ, nhưng ai ngờ đến buổi chiều, sau khi nghỉ trưa, tỉnh dậy cô liền nghe thấy dưới lầu có tiếng động. Cô đợi đến khi mình tỉnh hẳn mới rời giường đi xuống. Vừa tới nơi đã thấy dì Trịnh đang chỉ đạo nhóm công nhân làm việc.
“Đang làm gì thế dì?” Diệp Lâm Tây trầm giọng hỏi.
Dì Trịnh cười đáp: “Là Phó tổng nói trên lầu cần một phòng trống, nên cho người dọn dẹp đồ đạc ra ngoài.”
Phòng trên lầu?
Phòng cho em bé.
Khi đó trong quá trình xây nhà, mặc dù đã thiết kế riêng phòng cho em bé, nhưng nó không được trang trí cẩn thận. Lúc ấy, Diệp Lâm Tây sợ người lớn trong nhà nhìn thấy căn phòng cho trẻ em đó sẽ giục cô sinh con, nên đã sửa căn phòng đó để sử dụng vào việc khác. Không ngời lúc này lại gặp người còn