Vừa đúng lúc người phụ nữ phòng bên cạnh cũng đi ra, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn qua rất tiều tụy.
Niệm Ninh và ánh mắt tao nhã của người phụ nữ gặp nhau, người phụ nữ nhìn cô cười: “Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng cô nôn, chắc hẳn cô cũng mang thai.
”
Người phụ nữ vừa mới nói xong, lập tức che miệng lại chạy vào bên trong, không lâu bên trong vang lên tiếng nôn mửa.
Mang thai?
Niệm Ninh sững sờ tại chỗ, trong đầu toàn là lời nói của người phụ nữ kia.
Chắc hẳn cô cũng mang thai?
Vẻ mặt Niệm Ninh khiếp sợ, theo bản năng cô muốn phủ nhận điều này.
Lúc này, giọng nói của người phụ nữ trong kia vang lên: “Cô gì ơi, có thể làm phiền cô lấy hộ tôi khăn giấy không?”
Giọng nói của người phụ nữ kéo suy nghĩ của Niệm Ninh quay về, cô đi vào gian cách vách lấy khăn giấy cho cô ấy, cắn miệng một lúc mới hỏi: “Cô mang thai à?”
Nghe vậy, người phụ nữ nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi đầu nhìn cái bụng hơi phình ra, ánh mắt tràn đầy ấm áp, cả người toát ra hào quang của người mẹ: “Đúng vậy, tôi mang thai gần bốn tháng rồi, cô thì sao?”
Nghe được câu hỏi của người phụ nữ, sắc mặt Niệm Ninh biến đổi, tay cầm túi xách không nhịn được siết chặt, trong đáy mắt ngập tràn sự sợ hãi.
Người phụ nữ đang nhẹ nhàng vuốt v e bụng cô ấy, không nhìn ra sự khác thường trên khuôn mặt của Niệm Ninh, hạ mắt xuống nói với chính mình: “Tên nhóc con trong bụng tôi đây này, cực kì thích dẫn vặt tôi, ăn cái gì cũng nôn ra bằng sạch, chẳng giống với đứa thứ nhất tôi mang thai chút nào, lúc ý không có cảm giác gì cả, đến lúc sinh, khẳng định đây là một thằng quỷ nhỏ nghịch ngợm.
”
Cô thở dài một hơi, giọng nói có phần đáng tiếc: “Tôi thì hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi hải sản là buồn nôn rồi, bình